Hạ Quý Thần tưởng rằng Quý Ức để quên đồ nên quay trở về, anh vừa định ra khỏi phòng thì cách một cánh cửa, một giọng nói xa lạ đã vọng đến: “Là nhà của Hạ Quý Thần đúng không?”
Thấy không phải là Quý Ức quay về, bước chân của Hạ Quý Thần chợt dừng lại, sau đó anh nghe giọng của thím Trương vọng đến: “Vâng, xin hỏi có chuyện gì không?”
“Anh ấy có bưu kiện chuyển phát nhanh, phiền dì ký nhận giúp.”
“Được.”
Hóa ra là giao bưu kiện…
Hạ Quý Thần không tiếp tục nghe tiếng động bên ngoài nữa, anh nhấc chân đi về phía phòng ngủ.
Phong cách trang trí của căn hộ này là do anh tự tay thiết kế. Cho đến bây giờ, nó vẫn mang đến cho người khác cảm giác tươi sáng. Nhưng lúc đi đến giường, không hiểu sao Hạ Quý Thần lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Theo bản năng, anh ngừng bước, ánh mắt anh quét một lượt khắp bốn phía.
“Cộc cộc cộc.” - Hạ Quý Thần đánh giá căn phòng không được bao lâu thì sau lưng anh vang lên tiếng gõ cửa.
Anh vẫn tiếp tục nhìn quanh bốn phía, đồng thời lên tiếng: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, thím Trương nhẹ nhàng bước vào: “Hạ tiên sinh, cậu có bưu phẩm chuyển phát nhanh.”
Hạ Quý Thần chăm chú nhìn bàn trang điểm trống rỗng trong chốc lát, sau đó dường như nhận ra căn phòng này lạ ở chỗ nào, anh quay sang nhìn thím Trương đang cầm bưu kiện trên tay.
Bưu kiện rất mỏng, dường như là một phong thư…
Hạ Quý Thần vừa tự hỏi ai đã gửi bưu kiện cho mình, vừa giơ tay nhận lấy.
“Hạ tiên sinh, nếu không có chuyện gì nữa, thì tôi ra ngoài trước…” - Thím Trương cung kính lên tiếng.
Hạ Quý Thần khẽ gật đầu. Lúc anh định mở bưu kiện ra thì dường như sực nghĩ ra cái gì đó, anh ngẩng đầu, nhẹ giọng nói với thím Trương: “À, đúng rồi…”
Thím Trương dừng bước, nhìn về phía Hạ Quý Thần: “Hạ tiên sinh, có chuyện gì?”
Hạ Quý Thần không vội nói mà quay đầu, liếc nhìn về phía giường, sau đó đi đến bên gối, lấy ví tiền, rút trong ví ra một tấm chi phiếu đưa cho thím Trương: “Dì đi mua giúp tôi một ít đồ…”
Hạ Quý Thần vốn muốn nói tiếp, nhưng vừa chuẩn bị nói thì anh cảm thấy có hơi lo lắng, cho nên anh lập tức sửa lại lời mình định nói: “… Trước hết, dì mang giấy bút đến đây.”
Tuy thím Trương rất tò mò món đồ mà Hạ Quý Thần muốn nhờ bà mua, nhưng để nhớ kỹ, bà đành làm theo lời anh.
Thấy thím Trương đã chuẩn bị xong, lúc này Hạ Quý Thần mới nói: “Dì đi mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da, bày ở bàn trang điểm…”
“… Ngoài ra, mua thêm mấy bộ chăn ga mà phụ nữ ưa thích… Dì là phụ nữ, có lẽ sẽ hiểu được phụ nữ thích thế nào hơn so với tôi. Nếu như không biết, dì có thể hỏi thăm nhân viên bán hàng…”
Dừng một chút, Hạ Quý Thần lại nói thêm: “… Nên hỏi nhân viên bán hàng cùng lứa tuổi với Tiểu Ức.”
“Tiểu Ức năm nay hai mươi bốn tuổi, dì nên hỏi nhân viên bán hàng có cùng tuổi với cô ấy, rồi sau đó nhờ người ta giúp dì lựa chọn…”
“Còn nữa, lựa chọn các kiểu quần áo mới nhất và được ưa chuộng nhất trên thị trường, tất cả đều mua hết, mang về để vào phòng thay quần áo…”
“Ngoài ra, còn có túi xách, giầy…”
“… Đúng rồi, mua thêm vài con thú nhồi bông nữa… Cả đồ ăn vặt cũng mua…”
Hạ Quý Thần nói một hơi, sau đó cầm lấy giấy ghi chép của thím Trương, nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Sau khi xác định không bỏ sót thứ gì, anh mới ra hiệu bảo thím Trương có thể ra ngoài đi mua đồ.
Đợi sau khi thím Trương mua những thứ kia mang về bày biện trong phòng, thì ngôi nhà này đã có thể xem như ngôi nhà chung của cô và anh rồi. Bây giờ, trong nhà gần như chỉ có đồ dùng của một mình anh, không có cảm giác của gia đình…