Trình Vị Vãn cũng không rõ Hàn Tri Phản quay lại tìm mình cụ thể là vì chuyện gì, trong lòng cô cảm thấy hoảng loạn nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh: "Phiền anh đợi tôi một lát, tôi đi thay quần áo."
Tiểu Trương cũng không làm khó Trình Vị Vãn: "Dạ, Trình tiểu thư”.
Trình Vị Vãn tránh khỏi cửa để tiểu Trương vào phòng, không lấy nước mời anh ta mà bước thẳng vào phòng ngủ.
Cô không vội vàng thay quần áo, mà tìm điện thoại di động trước, gọi cho Lâm Mộ Thanh.
Lâm Mộ Thanh đang ở dưới lầu, vừa cúp điện thoại Trình Vị Vãn còn chưa thay xong quần áo, thì Lâm Mộ Thanh đã tới nơi.
Cách một cánh cửa phòng ngủ, Trình Vị Vãn nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Lâm Mộ Thanh. Sau đó cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Lâm Mộ Thanh hấp tấp bước vào: "Vãn Vãn, cậu chắc chắn là muốn gặp hắn ta chứ?"
Động tác mặc quần áo của Trình Vị Vãn khựng lại, quay ra gật đầu nhẹ với Lâm Mộ Thanh: "Nếu việc đã xảy ra rồi, thì phải đối mặt với nó, mình không thể mang Hàm Hàm trốn chui trốn nhủi mãi được."
Lâm Mộ Thanh nói: "Mình đi cùng cậu!"
"Không được, cậu ở nhà mình trông Hàm Hàm, để nó một mình ở nhà sao mình yên tâm được." Trình Vị Vãn lắc đầu, cầm áo khoác lên mặc vào, cô nhìn vẻ mặt lo lắng của Lâm Mộ Thanh, nói tiếp: “Cậu yên tâm đi, không có chuyện gì đâu. Hơn nữa, những ngày tháng khó khăn nhất cũng vượt qua được, còn gì đáng sợ nữa đâu."
Lâm Mộ Thanh chần chờ một chút, nhìn thoáng qua Trình Hàm đang ngủ say trên giường, đành lên tiếng: "Vậy được rồi, có chuyện gì cứ gọi điện cho mình, mình ở nhà trông Hàm Hàm."
Trình Vị Vãn gật đầu nhẹ một cái, nở một nụ cười trấn an với Lâm Mộ Thanh, sau đó khom người cầm lấy điện thoại với ví tiền cạnh giường, bước ra ngoài cửa.
"Vãn Vãn." - Lúc Trình Vị Vãn đưa tay chuẩn bị mở cửa, Lâm Mộ Thanh gọi cô lại.
Trình Vị Vãn nắm tay cầm cửa quay đầu lại nhìn.
Lâm Mộ Thanh nói: "Cậu không phải sợ hắn ta, dù có chuyện gì xảy ra, cậu vẫn còn có mình, mình sẽ nghĩ cách giúp em."
Trình Vị Vãn lại nở nụ cười nói "Ừ" với cô ta một tiếng, rồi kéo cửa bước ra ngoài.
Tiểu Trương thấy Trình Vị Vãn bước ra vội đứng lên.
Trình Vị Vãn không nói chuyện cùng tiểu Trương, bước lên trước đi về phía cửa ra vào.
Vào thang máy, xuống tầng một vừa bước ra khỏi chung cư, Trình Vị Vãn liếc mắt thấy trước cửa có một chiếc xe đời mới sang trọng đang đậu.
Tiểu Trương bước tới trước xe, mở cửa giúp Trình Vị Vãn: "Trình tiểu thư, mời."
Trình Vị Vãn chẳng chần chừ giây phút nào, ung dung điềm tĩnh cúi người ngồi vào trong xe.
Tiểu Trương đóng cửa xe tiện tay mở cửa ghế lái.
Xe khởi động nhanh chóng chuyển bánh.
Mười giờ hơn, tình hình giao thông rất thông thoáng, chẳng bao lâu sau, xe đến khu biệt thự xa hoa mới mở bán năm ngoái.
Xe dừng giữa một dãy biệt thự. Tiểu Trương xuống xe mở cửa giúp Trình Vị Vãn, sau đó đưa cô vào nhà.
Trong biệt thự được trang hoàng lộng lẫy, Trình Vị Vãn chẳng có tâm trạng nào ngắm nhìn nữa, cô đi theo tiểu Trương lên lầu, dọc theo hành lang xa hoa rẽ vào rồi dừng lại trước một cánh cửa.
Tiểu Trương gõ cửa, cung kính lên tiếng: "Hàn tiên sinh."
Bên trong lập tức vọng ra một giọng nói quen thuộc tới độ Trình Vị Vãn tái mặt: "Vào đi."
Lúc này tiểu Trương mới mở cửa, anh ta không bước vào trong phòng mà quay lại làm tư thế mời Trình Vị Vãn: "Trình tiểu thư, mời cô vào."