“Em cũng không còn trẻ nữa, anh cũng chẳng còn là cậu thiếu niên, quanh đi quẩn lại, thời gian thấm thoát chúng ta đã quen nhau mười hai năm rồi.”
“Em không muốn tiếp tục tìm kiếm nữa, em chỉ muốn giao quãng đời còn lại của em cho anh, cùng anh nắm tay đi hết quãng đường này.”
“Vì thế, anh có đồng ý sống cả đời cùng em không?”
Nói đến đây, mắt của Quý Ức lộ ra vẻ kiên quyết, không một chút do dự, cũng chẳng có sự chần chừ nào, không do dự mà nói ra ba chữ: “Hạ Quý Thần.”
Hạ Quý Thần…
Những người ở đây, đều là người trong ngành giải trí, ai lại chẳng biết ba chữ kia.
Ngay lúc Quý Ức nói xong, không khí như muốn đọng lại.
Quý Ức ra vẻ không quan tâm tiếp tục nói: “Hạ Quý Thần, anh từng nói, chỉ cần em mạnh khỏe, nhưng anh biết không? Không có anh, em chẳng có chút nào khỏe mạnh, chỉ có thể có anh em mới thấy mình mạnh khỏe mỗi ngày.”
Hạ Quý Thần…
Quý Ức liên tục gọi to tên của Hạ Quý Thần, dòng người ở dưới khán đài từ từ hiểu được.
Đúng là Hạ Quý Thần rồi… Người mà Quý Ức tỏ tình với cả thế giới, chính là Hạ Quý Thần đây… Người từng được nhiều người nhận định rằng anh là đạo diễn thiên tài trẻ tuổi, cũng là người từng làm huyên náo cả Weibo vì tội giết người.
----
Vẻ mặt một số người dần dần bắt đầu thay đổi, vài người nghiêng đầu với người kế bên xì xào bàn tán, thậm chí vài người ngồi gần bàn của Thiên Ca quay lại nhìn Thiên Ca.
Tiếng bàn luận ngày càng lớn.
Dù đứng trên sân khấu, Quý Ức cũng có thể cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn cô rất phức tạp, nhưng cô lại vờ như không thấy mà đưa micro lên, gọi to tên Hạ Quý Thần lần nữa: “Hạ Quý Thần, em không muốn ly hôn với anh, em muốn ở cạnh anh, đồng cam cộng khổ cùng anh.”
Đây là biện pháp tốt nhất cô nghĩ đến.
Chỉ cần cô sống trong ánh hào quang một ngày, Hạ Quý Thần cũng mãi mãi chẳng quay về cạnh cô.
Mối quan hệ giữa cô và Thiên Ca đã từng rất tốt, lúc sự nghiệp cô thuận buồm xuôi gió trong làng giải trí Mập từng nói với cô, mỗi tháng anh ấy đều đến Bắc Kinh để gặp cô nhưng cô lại chẳng hề gặp anh một lần, mải đến khi cô bị Thiên Ca hãm hại, lúc tại nạn xe xảy ra, lúc xe rơi xuống vực thảm, anh mới xuất hiện bên cạnh cô…
Nếu giữa ánh hào quang và anh ấy, chỉ có thể chọn một trong hai, cô tình nguyện bỏ qua giấc mộng mà cô từng liều mạng theo đuổi, cũng tình nguyện đẩy mình xuống vực thẳm khi đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp.
Yêu là gì?
Yêu chính là anh đã vì em mà buông bỏ mọi thứ, mà em cũng tình nguyện dốc bỏ hết những thứ em có vì anh.
Nghĩ đến đây, Quý Ức càng kiên quyết, những lo lắng hồi hộp trước kia còn đọng lại, đều theo những suy nghĩ của cô mà biến mất.
Cô nắm chặt micro, nhìn thẳng về phía trước, giọng nói mang theo sự chắc chắn mà cả đời này cô chưa từng làm, một lần nữa lại lên tiếng: “Hạ Quý Thần, em không cần ánh hào quang hay thời huy hoàng nào cả, em chỉ muốn vĩnh viễn ở bên cạnh người em yêu.”
“Nếu anh đồng ý, anh có thể lên sân khấu tìm em, được không anh?”
Sau khi Quý Ức nói xong câu đó, cả hội trường vốn ồn ào lại trở nên im lặng.
Tất cả mọi người đều quay đầu tìm kiếm, từ đông sang tây.
Quý Ức nhìn người đông nghịt dưới khán đài mà lên tiếng: “Hạ Quý Thần.”
Một phút trôi qua, vẫn chẳng có người đứng lên đi lên sân khấu.
Quý Ức lại chẳng từ bỏ: “Hạ Quý Thần.”
Lại một phút trôi qua.
Đây là lần thứ ba Quý Ức hô lên: “Hạ Quý Thần.”
Lần này Quý Ức không đợi lâu nữa, khoảng chừng một lúc sau cô lại lên tiếng, chỉ là cô chưa kịp nói ba chữ “Hạ Quý Thần”, cô bắt gặp một hình ảnh quen thuộc đứng dậy trong hàng ghế thứ năm.