Ban đầu, mối quan hệ của hai cô gái chỉ vì lợi ích, nhưng sau mười năm, tình bạn giữa họ lại càng thêm sâu đậm bền chặt.
Vì vậy, ngoài việc Lâm Mộ Thanh biết Trình Vị Vãn là tác giả C của bộ sách “Mê đồ”, cô ta còn biết bí mật vô cùng to lớn của Trình Vị Vãn.
Ví dụ như đứa con trước đây của Trình Vị Vãn thật sự không bị vứt bỏ.
Lại thêm một ví dụ khác, Trình Hàm là con trai của Hàn Tri Phản.
Ngoài ra, Trình Hàm sống cùng với Trình Vị Vãn, gọi Trình Vị Vãn là mẹ nhưng trên giấy tờ thì lại là con trai của Lâm Mộ Thanh.
Lúc ăn cơm, Lâm Mộ Thanh cứ do dự. Cuối cùng cũng nói với Trình Vị Vãn chuyện đè nặng trong lòng cô hai ngày nay: “Vãn Vãn.”
Trình Vị Vãn đang cho Trình Hàm ăn cơm, nghe thấy Lâm Mộ Thanh gọi liền quay đầu về phía cô chỉ nhẹ giọng nói một tiếng: “Hả?” - Sau đó lại nói với đứa nhỏ đang ngồi trên ghế: “Hàm Hàm con nghịch ngợm quá, không chịu ăn gì cả, mẹ nổi giận rồi đó.”
Đợi đến lúc Trình Vị Vãn đưa miếng cơm vào miệng Trình Hàm xong thì Lâm Mộ Thanh mới nói: “Mình gặp anh ấy rồi.”
Lời nói của Lâm Mộ Thanh có chút cảm xúc nhẹ khiến Trình Vị Vãn cũng không nói ngay mà vừa đút cơm cho Trình Hàm vừa hỏi: “Ai?”
“Còn ai được nữa chứ, chính là anh ta…”
Nghe những lời này, động tác của Trình Vị Vãn chậm lại, trên mặt cô ta không có bất kì cảm xúc nào lộ ra, nhưng trong đôi mắt lại có một sự ảm đạm lướt qua. Không lâu sau đó cảm xúc ấy đã bị biến mất hoàn toàn, cô ta nhìn Trình Hàm ăn hết cơm lại đưa một muỗng cơm lên đút tiếp rồi nói: “Gặp thì gặp nói với mình làm gì.”
“Hàm Hàm cũng gặp anh ta rồi.”
Lâm Mộ Thanh vừa nói ra thì tay của Trình Vị Vãn đã run lên, muỗng cơm trong tay rơi xuống vương vãi đầy chén.
“Chính là hai hôm trước, lúc sức khỏe cậu không tốt phải đi bệnh viên tiêm thuốc, cậu nhờ mình chăm sóc Trình Hàm. Nhưng mà mình tạm thời có việc gấp cần giải quyết, mình lại không thể đưa Hàm Hàm đến bệnh viện, sợ thằng bé bị lây bệnh, rốt cục đành phải dẫn Hàm Hàm cùng đi gặp khách hàn bàn việc. Trên đường về Hàm Hàm đòi đi nhà vệ sinh thế là mình phải đưa thằng bé đi, đợi thằng bé đi xong thì mình muốn đi, mình nói với thằng bé phải đợi mình, không được chạy lung tung. Kết quả là nhóc con lại không nghe lời, chạy ra khỏi phòng vệ sinh, suýt nữa là dọa chết mình…” - Lâm Mộ Thanh nói một mạch rồi dừng lại, tiếp tục nói vào việc chính: “… Mình chạy đến phòng vệ sinh thì nhìn thấy anh ta.”
Lâm Mộ Thanh càng nói thì giọng càng nhỏ lại: “Anh ta ôm lấy Hàm Hàm, không biết đã nói gì với thằng bé mà Hàm Hàm còn gọi anh ta là ba, mình không dám ở lâu nên liền vội vàng ôm Hàm Hàm rời đi.”
“Vãn Vãn, chuyện ngày hôm đó thật sự là ngoài ý muốn, mình thật sự không ngờ tới lại có sự trùng hợp như vậy, hai ngày hôm nay mình cứ suy nghĩ tìm cách làm sao để nói với cậu. Mình thấy anh ta cũng không có gì thay đổi, mình nghĩ hôm đó đoán chừng anh ta với Hàm Hàm cũng không có nói gì, anh ta chắc cũng sẽ không có nghĩ nhiều như vậy, vì thế hôm nay mới nói với cậu.”
Nghe xong những lời này, Trình Vị Vãn quay về phía Lâm Mộ Thành “À” một tiếng, sau đó lại cầm muỗng lên bắt đầu cho Trình Hàm ăn cơm.
Lâm Mộ Thanh thấy Trình Vị Vãn “À” một tiếng như vậy xong liền không có bất kì phải ứng gì nữa. Biết rằng cô cố ý tránh đi mối quan hệ với Hàn Tri Phản nên không nói thêm một lời nào.