Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 80: Tôi hoài niệm là thời niên thiếu của chúng ta (10)




Editor: Hồng Phan – Virgo

Beta: Stuki^^

Đem tàn thuốc ném vào thùng rác, Hạ Qúy Thần đứng tại chỗ một lát rồi mới mở cửa, bước lên xe.

Hạ Qúy Thần thuần thục điều khiển xe đi về hướng tiểu khu mà hắn ở, thời điểm chạy được một nửa đường, chiếc xe bỗng nhiên dừng lại ở ven đường. Hắn lấy di động ra, mở bảng chỉ dẫn ra rồi gõ vào hai chữ “Tô thành”, sau khi định hình được lộ trình, hắn lại dẫm chân ga một lấn nữa, tại giao lộ xoay một vòng, hướng về phía đường cao tốc đi qua.

Hạ Qúy Thần đi từ lúc trời tối đến tận hừng đông, thẳng đến 9 giờ sáng hắn mới tới trạm thu phí của đường cao tốc ở Tô thành.

Nộp xong phí, Hạ Qúy Thần đóng lại bảng chỉ dẫn trên điện thoại, hướng về phía con đường quen thuộc mà hắn hay đi, đi vào trong Tô thành.

Hạ Qúy Thần về Hạ gia, trong nhà không có ai biết là hắn về, ngoại trừ bảo mẫu thì không còn ai ở nhà.

Dì quản gia nhìn thấy Hạ Qúy Thần thì rất kinh hỉ, vây quanh hắn không ngừng mà quan tâm ra tiếng: “Nhị thiếu gia, cậu như thế nào lại bỗng nhiên trở về? Cậu có đói bụng không, hiện tại có muốn ăn cái gì không, nếu không thì tôi liền gọi điện cho ông chủ cùng phu nhân báo tin cho họ biết là cậu đã trở về, nếu họ biết nhất định rất cao hứng…”

Vừa nói dì bảo mẫu vừa cầm lấy máy bàn ở trong phòng khách, cô còn chưa có kịp ấn phím thì Hạ Qúy Thần đã lên tiếng: “Không cần, lát nữa tôi còn có chuyện khác, sẽ đi ra ngoài một chuyến”.

Dừng một chút, Hạ Qúy Thần lại nói: “Cô cứ làm chuyện của cô đi, không cần để ý đến tôi”.

Dì lên tiếng: “Vâng”.

Trở lại phòng ngủ, Hạ Qúy Thần liền đi tắm trước tiên, sau đó nằm ở trên giường, vừa chợp mắt một lát mà lúc tỉnh lại đã là bốn giờ chiều. Hạ Qúy Thần tìm một bộ quần áo từ trên xuống dưới đều là màu đen ở trong phòng thay đồ, sau đó cầm lấy chìa khóa xe cùng ví tiền liền đi ra ngoài.

Từ tiểu khu đi ra, Hạ Qúy Thần đi đến cửa hàng bán hoa phụ cận, chọn lựa kĩ lưỡng một bó hoa tươi, sau khi thanh toán xong lại đi đến siêu thị cách vách mua mấy chai bia. Mua xong, hắn đem tất cả để vào trong một cái hộp ở phía sau xe, một lần nữa điều khiển xe đi về hướng ngoại ô.

Chạy xe ước chừng bốn lăm phút đồng hồ, Hạ Qúy Thần mới rẽ vào mộ viên tư nhân của Hạ gia.

Người trông coi dĩ nhiên là biết Hạ Qúy Thần, sau khi xuyên qua cửa kính nhìn xuống chỗ người điều khiển xe, nhìn thấy Hạ Qúy Thần liền vội vàng mở cửa, cùng Hạ Qúy Thần chào hỏi: “Nhị thiếu gia, cậu đã tới”.

Hạ Qúy Thần hơi hơi gật đầu, chậm rãi tiến vào mộ viên, đỗ xe xong xuôi liền mở cái hộp ở sau xe ra, xách hoa tươi cùng bia hướng về chỗ sâu trong mộ viên đi đến.

Đi bộ tầm mười phút, Hạ Qúy Thần dừng lại trước một bia mộ, hắn đứng ở chỗ con đường nhỏ một lúc lâu rồi mới đi qua.

Lúc này mặt trời đã ngã về tây nên ánh sáng có màu hồng, khiến xung quanh bia mộ được bao phủ bởi một tầng vầng sáng màu hồng nhạt.

Hạ Qúy Thần đứng yên ở trước bia mộ một lúc lâu rồi mới ngồi xổm xuống, hắn đem hoa tươi đặt ở trước mộ sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía ảnh chụp màu trắng đen ở trên bia mộ.

Người trong ảnh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mặt mỉm cười đôn hậu.

Ngũ quan cùng hình dáng của người trên bia mộ kia giống Hạ Qúy Thần như đúc, không sai một chút nào.

Hạ Qúy Thần tựa như đang nhìn gương mặt phản chiếu trong gương của chính mình, hắn nhìn chằm chằm ảnh chụp trắng đen kia thật lâu, sau đó mới chậm rãi nâng tay lên chạm vào trên bia mộ kia.

Ngón tay của Hạ Qúy Thần động đậy, ba chữ “Hạ Dư Quang” cũng đập vào mắt hắn.