Quý Ức chóng mặt, cơn sốt của cô vốn đang chuyển biến tốt, tình trạng thân thể bỗng nhiên giờ lại kém đi, cô nằm trên giường bệnh viện tròn một tháng không dậy nổi.
Trong vòng một tháng hơn, ban đầu Quý Ức không có khẩu vị ăn, càng về sau càng không ăn được, cuối cùng chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng mỗi ngày...
Hầu hết thời gian Quý Ức ngủ không yên, mặc dù đã ngủ rồi cũng rất dễ bị tỉnh giấc, sau đó cô sẽ trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, thừ người một lúc lâu cũng không nói tiếng nào.
Ban đầu mọi người cho rằng Quý Ức phát sốt cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi ở bệnh viện sẽ tốt lên thôi, nhưng thời gian trôi đi, tình trạng Quý Ức càng lúc càng xấu, mọi người đều sốt ruột.
Thậm chí về sau Quý Ức không nhận ra người khác, ban đầu cô không gọi được tên Hàn Tri Phản, sau đó là Trần Bạch, sau nữa là Trình Vị Vãn, Trang Nghi, Đường Họa Họa, Bạc Hà, cuối cùng ngay cả cha mẹ đứng trước mặt cô cũng không biết.
Bất kể là ba mẹ cô hay Trần Bạch, Hàn Tri Phản đều mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng tới xem bệnh cho Quý Ức, nhưng bác sĩ dùng phương pháp nào cũng không có hiệu quả.
Trần Bạch biết rõ, bệnh của Quý Ức là tâm bệnh, muốn chữa tâm bệnh chỉ có tâm dược, nhưng bọn họ không ai tìm được Hạ Quý Thần.
Quý Ức càng ngày càng ốm, cuối cùng ốm đến mức không còn sức để hô hấp.
Có mời bác sĩ khác tới thì họ cũng chỉ lắc đầu, không đề nghị phương cách chữa trị gì cả khuyên mọi người từ bỏ đi.
Ngay lúc mọi người cho rằng Quý Ức đã hết thuốc chữa, khi mà cả ba mẹ cô cũng cảm thấy hết hy vọng cứu chữa được cho cô thì đêm hôm ấy Quý Ức mơ thấy Hạ Quý Thần. Giấc mơ rất ngắn, trong mơ anh và cô ngồi đối diện nhau bên cửa sổ của một nhà hàng Thái gần quảng trường YR.
Anh nói với cô rất nhiều điều.
“Về sau không được vì quay phim mà giảm béo, cơ thể khỏe mạnh mới là quan trọng nhất, huống hồ trước đây em hôn mê ba năm, mặc dù tỉnh lại được nhưng tình trạng cơ thể thể so với người bình thường chênh lệch rất nhiều.”
“Tuy em thích ăn bún thập cẩm cay, nhưng phải ăn ít lại, tốt nhất đừng ăn nữa.”
“Đừng thức đêm suốt như thế, đối với cơ thể không tốt.”
“Những thứ như kem ly ăn ít lại, phụ nữ phải học cách yêu thương chăm sóc chính mình."
“Nhớ phải ăn nhiều trái cây, đừng vì không thích mà không ăn, mấy thứ kẹo vitamin C kia không tốt bằng trái cây đâu.”
“Nhớ đi tập thể hình, rèn luyện sức khỏe, thế nào cũng có lợi cho sức khỏe hơn."
“Một ngày ba bữa ăn đúng giờ, không được chờ đói bụng mới đi ăn...”
Đây không phải mơ, đây là nhớ lại chuyện đã xảy ra. Ngày đó Hạ Quý Thần nói đến đây liền bị cô cắt ngang. Trong mơ Hạ Quý Thần cũng nói đến đây, cô bỗng dưng mở to mắt, từ trong mơ tỉnh dậy.
Ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, trời xanh mây trắng, vừa đúng tám chín giờ sáng.
Bởi vì lâu quá chưa ăn, Quý Ức không có sức ngồi dậy, chỉ có thể nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng cô mỉm cười. Anh ấy đi rồi, cô bệnh nặng, bệnh không thuốc nào cứu được, có thể là anh ấy đã cứu cô.
Từ ngày tỉnh lại, Quý Ức bắt đầu ăn. Lúc đầu cô ăn vào sẽ nôn ra, nhưng cô vẫn ăn. Đợi cô có sức rồi, cô bắt đầu xuống giường đi lại dù chỉ đi được hơn 10 mét.
Cô cùng những người tới thăm nói chuyện phiếm, tuy rằng giọng cô rất nhỏ, nói chuyện cũng cố hết sức, nhưng cô trò chuyện rất nghiêm túc.