Mặc dù cô không nói, nhưng Trần Bạch biết cô đang thắc mắc điều gì, cậu im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Quý tiểu thư, giờ thì cô đã hiểu tại sao vừa rồi tôi cản cô rồi chứ?”
Môi của Quý Ức khẽ mấp máy, cô nhìn Trần Bạch, không lên tiếng.
“Sở dĩ Hạ tổng làm vậy là vì muốn tránh mọi người, cho nên dù tôi không ngăn cản cô, cô cũng không thể tìm được anh ấy”.
Trần Bạch vừa nói xong, hàng mi của cô hơi run lên nước mắt lại trào ra.
Quý Ức vô thức cúi đầu, giấu đi khuôn mặt đẫm nước mắt của mình, mãi đến khi cảm giác khó chịu qua đi, cô mới khẽ nói: “Sao cậu lại không biết anh ấy đi đâu? Không phải cậu là người sắp xếp hành trình cho anh ấy sao? Sao lại không biết được?”
“Cậu biết, nhưng anh ấy không cho phép cậu nói với tôi, đúng không?” - Nói đến đây, Quý Ức vội ngẩng đầu lên, nắm lấy tay Trần Bạch, giọng nói có phần chờ mong: “Cậu nói cho tôi biết được không? Trần Bạch, cậu nói cho tôi biết đi nhé? Giờ trên mạng bao nhiêu người mắng anh ấy như vậy, chắc chắn anh ấy rất khó chịu, tôi đã từng bị mắng, tôi hiểu cảm giác bất lực lúc bị mọi người phỉ nhổ như thế nào, cậu nói cho tôi biết, nói cho tôi biết anh ấy ở đâu đi, tôi chỉ muốn đi cùng anh ấy, đồng hành cùng anh ấy…”
Sao anh lại gặp phải chuyện như vậy chứ? Anh có tiền, lại có quan hệ như thế, sao lại không ngăn chặn những tin tức này? Sao lại để ầm ĩ đến mức mọi người đều biết hết như vậy?
Nghĩ đến đây, Quý Ức mới nhận ra có điều gì không đúng, cô ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nhíu mày, lên tiếng hỏi: “Sao không áp chế vụ này xuống? Sao lại để ầm ĩ đến mức này? Không có cách nào yêu cầu người kia đừng đăng Video lên mạng à? Chẳng lẽ các người không nghĩ ra biện pháp nào để giải quyết hay sao? Vì sao lại để cục diện diễn ra như ngày hôm nay?”
Càng hỏi, Quý Ức càng cảm thấy kỳ lạ.
Cô thấy Trần Bạch mãi vẫn không trả lời, cô nắm chặt lấy tay cậu ta, không nhịn được la lên: “Trần Bạch, cậu nói đi, cậu nói cho tôi biết vì sao vậy”.
Trần Bạch cúi đầu, né tránh ánh mắt của Quý Ức.
Quý Ức nắm lấy tay Trần Bạch lay mạnh, giọng cô nghẹn ngào, lộ rõ sự lo lắng: “Trần Bạch, đã đến lúc này rồi, còn cái gì mà cậu không dám nói với tôi?”
Quý Ức vừa hỏi, tay cô càng lay mạnh hơn.
Trần Bạch bị cô lắc lư khiến cả người chao đảo, đến lúc thấy cô như sắp phát điên, rốt cuộc cậu cũng nói: “Bởi vì cô”.
Chỉ ba chữ đó lại khiến Trần Bạch đỏ cả vành mắt, cậu cúi đầu không nhìn Quý Ức, cũng không để ý đến động tác của Quý Ức đã ngẩn người khi nghe cậu nói. Một lúc sau giọng cậu nói rõ hơn: “Hạ tổng rời đi là vì cô đó”.
Trần Bạch thấy được ngay khi nghe mình nói câu đó, thì Quý Ức níu lấy quần áo của cậu chặt hơn. Kế đó, cô từ từ buông lỏng. Mãi cho đến khi đầu ngón tay của cô sắp thả quần áo cậu ra, Trần Bạch mới nghe thấy giọng nói của cô có mang theo một chút do dự xen lẫn sự khó hiểu: “Cậu nói cái gì?”
Trần Bạch biết Quý Ức đã nghe được lời của mình, chỉ là cô không dám tin, cũng không dám chấp nhận sự thật đó. Cậu vẫn không nhìn cô, cứ cúi đầu, nuốt một ngụm nước bọt rồi nói tiếp: “Là Thiên Ca, Thiên Ca mang đoạn Video này đến tìm Hạ tổng”.