Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 676: Anh là tình yêu thời niên thiếu, là người tôi yêu (16)




Ở đầu dây bên kia, Hàn Tri Phản thấy Trình Vị Vãn vẫn im lặng, hắn lên tiếng trước: “Còn có chuyện gì khác không?”

Nước mắt chậm rãi rơi xuống từ khóe mắt Trình Vị Vãn.

Chờ mãi mà vẫn không thấy cô mở miệng, hắn lại lên tiếng: “Nếu như không có việc gì nữa, vậy tôi cúp máy trước đây.” 

Trình Vị Vãn nghe Hàn Tri Phản nói như vậy, cô cũng buông điện thoại, ấn vào nút ngắt.

Tay vẫn còn cầm điện thoại, cô ngồi xổm xuống sàn, bắt đầu khóc thút thít.

Có lẽ vì kẹt xe, thư ký của Hàn Tri Phản đến muộn mười phút so với giờ hẹn. 

Trình Vị Vãn không nghe điện thoại của thư ký Hàn Tri Phản gọi đến, cô cũng không vội xuống lầu mà đợi đến khi cảm xúc hoàn toàn ổn định, cô đứng trước gương dặm lại chút phấn son, sau đó từ tốn bước ra khỏi nhà.

Đến bệnh viện đã là 9 giờ 30 phút.

Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ phẫu thuật. 

Trước tiên, bác sĩ đo nhiệt độ cho Trình Vị Vãn, đảm bảo sức khỏe cô không có vấn đề gì, sau đó y tá truyền nước biển cho cô.

Có lẽ là Hàn Tri Phản đã dặn dò thư ký của hắn phải báo cáo tình hình cuộc phẫu thuật cho hắn ta, lúc bác sĩ truyền nước biển cho Trình Vị Vãn, cô nhìn thấy thư ký dùng điện thoại quay lại một đoạn video, sau đó gửi cho Hàn Tri Phản.

Trong quá trình truyền nước biển, cô vẫn luôn để ý chiếc điện thoại của thư ký, mãi đến khi bác sĩ gọi cô vào phòng phẫu thuật, điện thoại của thư ký vẫn không nhận được bất kỳ hồi âm nào. 

Trình Vị Vãn nằm trên giường phẫu thuật, khi bác sĩ bắt đầu tiêm thuốc mê, có một giọt nước lăn ra từ khóe mắt cô.

Cô đột nhiên nhớ đến buổi trưa lúc cô biết mình đã mang thai con của Tri Phản, trên đường chạy đến gặp anh ta, cô đã tưởng tượng ra những hình ảnh tương lai tươi đẹp của cô với hắn và của con bọn họ.

Nghĩ rồi lại nghĩ, nước mắt Trình Vị Vãn trào ra càng lúc càng nhiều, cô còn nhớ ngày hôm đó cô đã đặt tên cho con của mình. Khi hai chữ “Bát cơm” (1) vụt qua trong đầu cô, rốt cuộc Trình Vị Vãn nhịn không được bật khóc thành tiếng. 

Sau đó, thuốc mê phát huy tác dụng, cô hoàn toàn mất đi ý thức…

----

Cuộc phẫu thuật diễn ra rất nhanh, chưa đến hai mươi phút đã xong. 

Sau khi Trình Vị Vãn bị y tá gọi dậy, cô nằm trên giường dưỡng sức tầm mười phút thì được thông báo có thể ra về.

Thư ký lấy thuốc giúp Trình Vị Vãn, trên đường về, cô ta nhắc lại những lời của bác sĩ không sót một chữ.

Từ đầu đến cuối, Trình Vị Vãn vẫn không nói tiếng nào, mãi đến khi rời khỏi bệnh viện, nhìn thấy những hạt mưa bụi rơi lất phất, cuối cùng cô cũng mở miệng: “Trời mưa rồi này.” 

Thư ký không nói tiếp, cô ta ngẩn người, sau đó tiếp lời Trình Vị Vãn: “Đúng vậy, trời mưa rồi.”

Trình Vị Vãn lại tiếp tục im lặng, cô ngửa đầu, chăm chú nhìn những hạt mưa đang rơi xuống, nhìn mãi nhìn mãi. Thư ký không biết liệu có phải mình hoa mắt rồi không, cô ta cảm thấy Trình Vị Vãn vừa nhoẻn miệng cười, nhưng nụ cười của cô ấy so với khóc, lại càng khiến người ta cảm thấy bi thương hơn.

----

Có một hạng mục lớn mà Hàn Tri Phản vẫn luôn muốn giành lấy, hôm nay rốt cuộc cũng đạt được nguyện vọng.

Tất cả mọi người ở công ty đều cho rằng tâm trạng của Hàn Tri Phản rất tốt. Nhưng chẳng ai hiểu vì sao sau khi ký hợp đồng xong, hắn lại như ăn nhầm thuốc súng, gặp ai cũng nổi giận đùng đùng.

Cơn giận của hắn kéo dài cả một buổi sáng, khiến công ty loạn hết cả lên, mặc dù phát sinh nhiều vấn đề cấp bách nhưng không ai dám đến gần văn phòng của hắn nửa bước. 

Thư ký của Hàn Tri Phản hoàn tất việc đưa Trình Vị Vãn về nhà, lúc cô quay lại công ty đã là 3 giờ chiều.

----

(1) “Bát cơm”: trong tiếng Trung, từ bát cơm đọc là Fàn wǎn, đọc gần giống với Phản (Fǎn) trong tên Hàn Tri Phản và đồng âm với Vãn (wǎn) trong tên Trình Vị Vãn.