Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 668: Anh là tình yêu thời niên thiếu, là người tôi yêu (8)




“Cho nên, cô có gặp hay không gặp Hạ tổng, vốn không có ý nghĩa gì hết, kết quả đều giống nhau, cô vẫn phải ký tên, vẫn phải rời khỏi YC, vẫn phải đến Truyền thông Hoàn Ảnh.”

Ba lần “vẫn phải” của Trần Bạch giống như ba cây đao sắc bén, từng cái từng cái đâm thẳng vào ngực Quý Ức, đau đến nỗi đáy mắt cô không kìm nổi phải ửng đỏ, đầu ngón tay cô không kìm nổi nắm chặt văn kiện làm cho trang giấy văn kiện có chút nhăn đi, cô sợ Trần Bạch nhìn thấy nước mắt trong mắt mình, không ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt hơi chùn xuống, nhỏ giọng nói: “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, cho nên Hạ Quý Thần mới làm như vậy?”

“Có phải như dịp Tết lần đó, khi tôi đang dính tai tiếng ồn ào, Hạ Quý Thần lại muốn mang đến cho tôi ngạc nhiên vui mừng gì đó không? 

Lúc hỏi câu cuối cùng, giọng nói của Quý Ức rất nhỏ, đều nhuộm một mảng khẩn cầu như có như không: “Trần Bạch, những gì tôi đã nói, có đúng hay không? Hạ Quý Thần, anh ấy không thật sự muốn đưa tôi đến Hoàn Ảnh, đúng không?”

Trần Bạch thật rất muốn nói “Đúng vậy”, nếu như có thể nói, anh ta còn muốn nói cho cô bé trước mặt biết, người đàn ông kia thật sự rất để tâm đến cô, cũng thật rất yêu và quan tâm đến cô, sẵn sàng vì cô mà từ bỏ chính mình.

Nhưng anh ta đã đồng ý với Hạ Quý Thần, sẽ thay anh giữ kín bí mật. 

Anh ta nhất định phải làm tên xấu xa này, dù sớm hay muộn đều cũng phải làm, thay vì cứ mãi trì hoãn, không bằng dứt khoát chấm dứt.

Suy nghĩ thế, Trần Bạch liền mở miệng: “Quý tiểu thư, lần này chỉ sợ làm cô thất vọng, chuyện lần này, không có nguyên nhân gì cũng không có chuyện ngạc nhiên vui mừng gì. Hạ tổng chính là cảm thấy việc chuyển cô cho Hoàn Ảnh, đối với cô, với anh ấy hay đối với YC, đều được lời lãi ở cả ba cục diện.”

“Quý tiểu thư, cô cũng không ngốc, phải biết rằng, Hạ tổng là thương nhân, mà thương nhân đôi khi coi trọng chính là lợi ích, cô phải biết rằng, bản hợp đồng này trước mặt cô sẽ mang đến cho hạ tổng doanh thu là chín con số. Nếu như cô là Hạ tổng, cô tự hỏi với chính mình xem, cô nghĩ so sánh giữa cô và chín con số kia thì cái nào có giá trị hơn?” 

Cô và chín con số? Chín con số và cô?

Nếu nói Quý Ức vừa rồi còn có chút lo lắng, cảm thấy Hạ Quý Thần không phải thật lòng muốn đem mình bán cho công ty khác, thì lúc này Quý Ức nghe mức giá Trần Bạch nói, đáy lòng đã có chút không yên.

Trần Bạch trà trộn vào thương trường nhiều năm như vậy, am hiểu nhất chính là nhìn mặt mà nói chuyện, anh ta nhìn ra Quý Ức bị lời mình nói đã bắt đầu hốt hoảng. 

Anh ta nuốt nước miếng một cái, lòng dạ cứng rắn, lại tiếp tục chích cho Quý Ức một liều thuốc mạnh: “Chuyện Hạ tổng ở Mỹ cũng không quan trọng, vốn sắp xếp tuần tới đi công tác nhưng anh ấy lại đi sớm hơn, Quý tiểu thư, cô biết đây là vì cái gì không?”

Không cần Trần Bạch nói, Quý Ức cũng có thể đoán ra ẩn ý sau lời Trần Bạch, cô không muốn nghe, hoặc có thể nói là cô sợ nghe, cô vô thức lắc đầu, muốn để cho Trần Bạch im miệng. Nhưng Trần Bạch giống như căn bản không nhìn thấy phản ứng của cô, giọng điệu vẫn như thường tiếp tục nói: “Bởi vì Hạ tổng cố ý.”

Chỉ trong nháy mắt, sau khi lời Trần Bạch vừa dứt, Quý Ức rốt cuộc vẫn không kiềm chế được, một giọt nước mắt từ khóe mắt gay gắt rơi xuống, rơi trên văn kiện nhẹ phát ra một tiếng “Bộp”. 

Trần Bạch nhìn chằm chằm giọt nước đọng trên văn kiện, không có khoảng khắc mềm lòng: “Hạ tổng là vì muốn tránh xa cô nên mới đi Mỹ sớm hơn.”

“Cho nên, Quý tiểu thư…”

Quý Ức không đợi lời tiếp theo của Trần Bạch ra khỏi miệng, lên tiếng ngay: “Tôi có thể mang văn kiện đi trước, trở về suy nghĩ thật kỹ không?” 

Hạ Quý Thần ra lệnh cho anh ta phải để Quý Ức ký tên tại chỗ…