- Editor: Hồng Phan – Virgo
- Beta: Stuki^^
Nhưng vận mệnh lại không như cô mong muốn, những điều cô càng không muốn lại càng xuất hiện.
Quý Ức không dám nhìn Hạ Qúy Thần, cô nhìn chằm chằm trợ lý Từ muốn hỏi vì sao nhưng lời nói đến miệng lại nghĩ, Thiên Ca có thể khiến cô bị hủy bỏ tư cách tức là có chuẩn bị mà đến. Cô ngược lại dây dưa càng làm cho chính mình càng thêm thảm hại hơn.
Giới giải trí hỗn loạn, đặc biệt còn trải qua sự cố ba năm trước, cô quá hiểu được cái gì gọi là việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Cô đảm bảo nếu bây giờ mở miệng đối với chính mình hoàn toàn không có lợi, biết khó mà lui may ra vẫn còn đường lùi.
Nghĩ đến đây, lời ra đến miệng Qúy Ức lại vội vàng nuốt lại, lễ phép hướng mọi người cúi chào, sau đó đứng thẳng người ưu nhã đi về phía cửa.
…
Quý Ức không ở lại, khoảnh khắc cô rời đi Hạ Qúy Thần cũng đứng lên.
Bởi vì động tĩnh có chút lớn, khiến không ít người nhìn hắn vài lần, Hạ Qúy Thần không để ý người khác nhìn mình chỉ chăm chăm nhìn bóng lưng Qúy Ức rời đi, thẳng đến khi cô kéo cửa đi ra mới rời mắt, đá văng chiếc ghế ra sau rồi vội vã đi theo ra ngoài.
_
Nói không tức giận là giả nhưng Qúy Ức cũng không ở trước mặt Thiên Ca tỏ thái độ, cho nên từ lúc đi ra khỏi phòng trên mặt cô đều phảng phất nét cười nhợt nhạt, làm như không thấy đạo diễn Lương cùng Thiên Ca cười trò chuyện, đi thẳng về phía thang máy.
Đứng ở trước cửa thang máy, Qúy Ức không nhanh không chậm ấn nút, đợi đến khi cửa thang máy hoàn toàn mở ra mới từ từ đi vào, ấn nút đóng cửa.
Lúc cửa thang máy gần đóng bỗng nhiên có một đôi tay thon dài ngăn lại.
Cửa thang máy một lần nữa mở ra, Thiên Ca vừa mới cùng đạo diễn Lương nói chuyện phiếm, giờ đã mang kính râm, kiêu căng ngạo mạn đi đến cùng trợ lý.
Quý Ức không có biểu tình gì, xem như Thiên Ca không tồn tại.
Qua gương thang máy, Qúy Ức nhìn thấy rõ ràng trên mặt Thiên Ca cũng không có biểu lộ cảm xúc gì lớn, giống như hai người trước đây chưa từng quen biết.
Ngược lại trợ lý của Thiên Ca lâu lâu lại liếc cô mấy cái.
Thang máy đi xuống, Qúy Ức tự nhiên hướng ngoài cửa đi ra.
Cô vừa mới ra khỏi thang máy, trợ lý của Thiên Ca liền chạy qua người Qúy Ức rất nhanh biến mất tại chỗ ngoặt của hành lang cách đó không xa. Sau lưng Qúy Ức liền vang lên âm thanh của Thiên Ca: “Qúy Ức, tôi lần trước nói với cô. Tôi nói, cô không giống bốn năm trước, tôi còn nửa câu sau chưa có nói, đó chính là tôi cũng không giống bốn năm trước.”