"Sự việc cũng đã trải qua bốn năm rồi, tôi thật sự cũng không hề ôm chút hy vọng nào. Chắc là anh cũng không nghĩ tới vẫn bị tôi lôi ra.”
Thiên Ca không có ý định lại lôi lôi kéo kéo Hạ Quý Thần, bởi dĩ cô biết rõ, sau khi xem hết video, Hạ Quý Thần sẽ không thể vội vàng rời đi như lúc nãy nữa.
"Hạ Quý Thần, video này cũng có thể xem như một vết nhơ trong cuộc đời anh nhỉ? Anh nên biết rằng, chỉ cần trước đây sai lệch một bước thôi, nó sẽ hủy hoại cả cuộc đời anh!”
Thiên Ca càng nói càng tỏ ra nhàn nhã thong dong, nhưng trong đó cũng chất chứa sự trào phúng khó nhận ra.
"Lúc đó Hạ gia hẳn là cũng phải dùng nhiều mối quan hệ và bỏ không ít tiền bạc ra nhỉ? Sự việc đã trải qua nhiều năm như thế, Hạ Quý Thần, không phải là anh cũng quên mất bản thân từng làm ra "chuyện tốt" gì rồi không?”
"Ồ, anh đừng chê trí nhớ của tôi, tôi làm sao quên được điểm quan trọng nhất. Trước đây anh bất đắc dĩ phải làm như vậy là vì…” - Thiên Ca giả vờ nghĩ không ra, cố ý dừng lại trong chốc lát, sau đó bừng tỉnh ngộ nói: "... Bởi vì Quý Ức!"
Nói xong, Thiên Ca chậm chầm lùi lại một bước, lười biếng dựa vào xe của Hạ Quý Thần.
Cô nhếch mép mỉm cười nhìn Hạ Quý Thần vẫn im lặng từ nãy đến giờ, qua một lúc lại nói: “Hạ Quý Thần, anh nói xem, nếu như tôi không cẩn thận làm video đó truyền ra ngoài, liệu anh có giống tình cảnh của tôi bây giờ, người người chửi mắng, đi đâu cũng nghe tiếng xấu?”
Thiên Ca vừa nói vừa liếc mắt đánh giá Hạ Quý Thần từ trên xuống dưới: “Còn có thể làm một quý công tử sang trọng ung dung như hiện tại hay không?”
"Càng quan trọng hơn là..." - Thiên Ca mắt đối mắt với Hạ Quý Thần: "... lúc đó bản thân anh còn khó bảo vệ, để xem anh còn bản lĩnh chạy khắp nơi bảo vệ Quý Ức không?”
Vừa dứt lời, Thiên Ca lập tức ý được bản thân mình đã lộ ra điều gì, vội vàng lắc đầu: “Không không không, Quý Ức là nghệ sĩ của YC, anh tiêu rồi, cô ta cũng sẽ phải chịu liên lụy nhỉ? Dạo này quan hệ của hai người thân thiết như thế, chỉ sợ tới lúc đó, không chỉ là một mình anh toi đời, đến cô ta cũng trốn không thoát đâu!”
"Cho nên, Hạ Quý Thần, chắc là anh không muốn để video này bị truyền ra ngoài đâu nhỉ?”
Thái độ và ngữ khí của Thiên Ca thoáng cái liền trở nên nghiêm túc: “Nếu như anh không muốn như thế thì chúng ta đặt ra một điều kiện, anh thấy thế nào?”
Thiên Ca ngừng trong chốc lát, thấy Hạ Quý Thần vẫn không có dấu hiệu mở miệng, cô ta lại tiếp tục lên tiếng: “Anh giấu giếm Quý Ức cũng được, chỉ cần anh không tiếp tục nâng đỡ cô ấy nữa, điều kiện giữa hai chúng ta xem như giải quyết xong.”
"Không có hứng thú." - Từ lúc xem xong video kia đến giờ, Hạ Quý Thần không hé môi nói bất kỳ lời nào nhưng khi nghe Thiên Ca nói đến điều kiện này, anh không thèm cân nhắc mà chỉ ném ra ba từ.
Sau đó, Hạ Quý Thần khom người, chui vào xe.
Lúc Hạ Quý Thần vươn tay đóng cửa, Thiên Ca lại chặn trước mặt anh, lôi lôi kéo kéo nói: “Hạ Quý Thần, anh là người hiểu rõ nhất, chuyện của bốn năm trước, lý do anh có thể tránh được một kiếp nạn là vì trong lòng tôi có anh. Bốn năm sau trong lòng tôi vẫn có anh, mặc dù bây giờ tôi đem video này đến tìm anh, nhưng tôi vốn dĩ không hề thực sự muốn hủy hoại anh! Cho nên, Hạ Quý Thần, anh đừng ép tôi, chỉ cần anh đáp ứng điều kiện của tôi, tôi đảm bảo từ giờ về sau sẽ không bao giờ làm khó Quý Ức nữa. Giữa chúng ta, giữa tôi và Quý Ức, tất cả đều rõ ràng!”
"Chúng ta?" - Đây là lần thứ hai Thiên Ca nghe thấy Hạ Quý Thần lên tiếng. Dường như hai từ này đã khiến Hạ Quý Thần cảm thấy vô cùng buồn nôn, anh nhíu chặt mày lại: “Chỉ có giữa tôi và cô, không có chuyện giữa chúng ta.”
Nói xong, Hạ Quý Thần gạt cần khởi động xe, kéo dây an toàn.