"Ừ, đúng rồi."
Nghe thấy Hạ Quý Thần đáp lại, Quý Ức cúi đầu, vừa chuẩn bị đưa tay ra đóng ngăn kéo, cô lại vô tình nhìn thấy bên trong có hai quyển sổ nhỏ màu đỏ.
“Giấy chứng nhận kết hôn.”
Năm chữ trên trang bìa, chữ nào cô cũng biết, chúng có thể kết hợp với nhau để tạo nghĩa nhưng cô phải nghĩ đi nghĩ lại năm chữ này rất nhiều lần mới hiểu ra nghĩa của chúng.
Nhất thời, Quý Ức cứ như người mất hồn, cô không cách nào rời mắt khỏi hai quyển sổ “giấy chứng nhận kết hôn” đỏ rực kia, cũng không còn sức lực đứng thẳng dậy.
Sau khi trả lời Quý Ức xong, Hạ Quý Thần lại tiếp tục xem văn kiện trên bàn.
Anh vừa xem vừa đợi Quý Ức mang bản thảo kia lại cho mình. Nhưng mãi một lúc lâu vẫn không thấy cô mang đến. Đôi lông mày của hơi chau lại, có chút không nhẫn nại nhìn về phía Quý Ức.
Cô đứng trước bàn sách, trong tay cầm tập văn kiện nhưng lại giống như bị hóa thành tượng đá, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào trong ngăn kéo.
Cô cơ hồ đã nhìn thấy một thứ không thể tưởng tượng đến, thái độ trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc và hoảng hốt.
Cô làm sao vậy?
Hạ Quý Thần nhíu nhíu mày, vừa chuẩn bị mở miệng hỏi Quý Ức một câu "Làm sao vậy". Nhưng anh chưa kịp mở miệng thì đã thoảng thốt nhớ ra trong ngăn kéo kia, ngoại trừ tài liệu mà anh cần, còn có giấy chứng nhận kết hôn của anh và cô…
Hạ Quý Thần suy nghĩ đến đây, anh lập tức cảm thấy dường như toàn bộ máu huyết trong cơ thể đều ngừng chảy, một nỗi sợ hãi khó diễn tả và niềm hoang mang cực hạn bao trùm lấy anh, một giây sau đó, anh đột nhiên đứng bật dậy.
Động tác của anh quá mạnh ngay lập tức thu hút ánh nhìn của Trần Bạch ngồi đối diện.
Trần Bạch ngẩng đầu, vẻ mặt buồn bực nhìn về phía Hạ Quý Thần, cậu ta nghi hoặc hỏi một câu: "Hạ tổng?"
Lời còn chưa kịp nói ra, Hạ Quý Thần dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ bàn làm việc, đưa tay đóng mạnh ngăn kéo tủ.
Anh giống như đang sợ hãi một điều gì đó, đóng lại xong còn thuận tay khóa lại, rút chìa khóa ra bỏ vào túi quần.
Một loạt hành động của anh nhanh vô cùng.
Căn bản không hề cho Quý Ức một chút thời gian để phản ứng.
Cô sững sờ một lúc rồi mới hoàn hồn, thấy cô như vậy nét hoảng hốt trên mặt anh đã bay biến không còn chút dấu vết, dường như ban nãy không hề xảy ra bất cứ chuyện gì. Anh lên tiếng, giọng nói vẫn bình lặng như nước: “Anh lập tức xong ngay đây, em đợi anh một lát.”
Những suy nghĩ trong đầu Quý Ức vẫn còn dừng lại ở hình ảnh hai quyển sổ chứng nhận kết hôn kia, vốn vẫn chưa bình tĩnh trở lại. Cô biết Hạ Quý Thần đang nói, nhưng lại không để tâm anh đang nói gì, cô chỉ tùy tiện gật đầu nhẹ.
Hạ Quý Thần không lên tiếng nữa, anh nhìn chằm chằm vào Quý Ức trong chốc lát, sau đó nhận lấy tài liệu từ tay cô rồi trở về sofa.
Hạ Quý Thần lật xem tài liệu trong tay, anh và Trần Bạch hàn huyên với nhau khoảng năm phút. Trong khoảng thời gian suốt từ nãy đến giờ Quý Ức vẫn đứng bên cạnh bàn, lúc này mới nhấc chân đi về phía sofa ngồi xuống.
Hiện tại vừa đúng lúc hoàng hôn, mặt trời ngoài cửa sổ đang ngả dần về phía tây, nắng chiều tà đỏ rực xuyên qua những ô cửa sổ sát nhuộm nửa căn phòng bằng ánh sáng đỏ chói lọi.
Quý Ức chăm chú nhìn khung cảnh xinh đẹp ngoài cửa sổ một lúc lâu. Đầu óc trống rỗng trong thời gian dài cuối cùng cũng lấy lại được ý thức.
Giấy chứng nhận kết hôn ấy… là của Hạ Quý Thần sao? Anh đã kết hôn rồi sao? Kết hôn với ai?
Quý Ức không biết suy nghĩ của mình đã bay đến phương trời nào rồi, đột nhiên cô cảm nhận được một sự động chạm nhẹ ở vai mình.
Cô quay đầu lại, lúc này mới phát hiện, căn phòng to như thế này nhưng chỉ còn lại hai người, Hạ Quý Thần và cô.
"Muộn thêm chút nữa sẽ thành bữa tối mất thôi, em muốn ăn chút gì không?"
Phải mất một vài giây sau, Quý Ức mới chậm chạp lắc đầu.