“Tôi còn nói cho cô ta biết rằng thứ anh quan tâm chỉ là tỉ suất người xem của Thịnh Đường Phong Vân và giá cổ phiếu của YC mà thôi, còn cô ta, chẳng qua chỉ là một thứ công cụ kiếm tiền.”
“Anh có biết lúc đó, cô ta có phản ứng như thế nào không?”
Thật ra, cô không muốn nói với Hạ Quý Thần những lời này đâu, là do anh quá đáng. Chẳng những nói với cô những lời khó nghe như vậy, mà anh còn nói rằng sở dĩ chọn hôm nay để vạch trần cô là bởi vì hôm nay là sinh nhật của cô ta.
Anh khiến cô thê thảm như vậy là để mừng sinh nhật Quý Ức sao?
Ngay lúc này, lòng của cô đã đủ khó chịu, thế nhưng dường như ông trời vẫn không muốn bỏ qua cho cô, cứ muốn hành hạ cô đến chết mới thôi.
Quý Ức vừa xuất hiện, vẻ mặt lạnh lùng của anh bỗng chốc trở nên vô cùng dịu dàng. Lúc cô ta hỏi đến cô, anh đã trào phúng, ám chỉ cô không phải người.
Anh biết rõ là cô yêu anh, từ thời niên thiếu, cô đã bắt đầu điên cuồng yêu anh, nhưng hết lần này đến lần khác, ở trước mặt cô, anh luôn cưng chiều cô ta, thậm chí anh còn ngồi xổm xuống thắt dây giày cho cô ta.
Rõ ràng là cùng một người, thế nhưng đối với cô, anh luôn lạnh lùng vô tình, còn đối với cô ta, sao anh lại dịu dàng như thế?
Đêm nay, cô thân bại danh liệt, bị hàng nghìn người sỉ vả. Cô cố gắng nhiều năm như vậy, hình tượng mà cô xây dựng đã hoàn toàn sụp đổ, sự nghiệp của cô cũng rơi xuống đáy vực. Nhưng Quý Ức thì khác, cô ta hoàn toàn đối lập với cô, sau bốn năm yên lặng, cô ta được người đàn ông mà cô yêu trợ giúp, bắt đầu bước lên đỉnh vinh quang... Thì thử hỏi làm sao cô có thể chịu đựng được chứ?
Cho nên, cô sống không tốt, thì bọn họ cũng đừng mong sống tốt.
Nghĩ đến đây, Thiên Ca gần như không chút do dự nói: “Cô ta hỏi tôi... là thật hay giả?”
“Bảo tôi nói hết cho cô ta biết. Khi cô ta biết một tuần lễ trước, anh đã biết scandal của cô ta sẽ bị phát tán, nhưng lại không làm gì cả, cô ta đã rất tức giận. Dường như bị đả kích rất lớn, mặt cô ta lập tức biến sắc.”
“Hạ Quý Thần, anh trăm phương ngàn kế giúp cô ta, bày ra một âm mưu lớn như vậy, thế nhưng anh có biết rằng người mà anh giúp, thật ra... không hề tin anh?”
Nghe đến đó, Quý Ức mở to mắt, động tác chui vào xe của cô cũng đột ngột dừng lại. Cô cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Thiên Ca đang nói bậy bạ cái gì vậy? Ngày đó, khi nghe cô ta nói những lời kia, phản ứng của cô rõ ràng không phải như thế.
Cô có tức giận, nhưng mà cô tức giận cô ta, chứ không phải Hạ Quý Thần.
“Hạ Quý Thần, nếu như đêm nay, anh không làm nhiều chuyện như vậy vì cô ta, thì anh nghĩ cô ta sẽ chạy đến tìm anh à? Nếu không bởi vì chuyện xảy ra đêm nay, thì trong lòng cô ta đối với anh chắc chắn sẽ có oán hận, oán anh dùng cô ta để làm tăng độ hot cho Thịnh Đường Phong Vân, oán anh gián tiếp khiến mẹ cô ta bị thương...”
Cô thừa nhận là cô có oán hận Hạ Quý Thần, nhưng là bởi vì cô nghe được cuộc nói chuyện của anh với Trần Bạch nên mới sinh ra hiểu lầm, mới buồn khổ, chứ không phải vì những lời của Thiên Ca.
Thiên Ca quả thật không nên chạm vào điểm mấu chốt của câu chuyện. Cô ta đổi trắng thay đen như vậy, hiển nhiên là muốn chia rẽ mối quan hệ giữa cô và Hạ Quý Thần.
Quý Ức không khỏi cảm thấy buồn nôn, cô nhìn về phía Thiên Ca, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén. Quý Ức bước một bước về phía Thiên Ca, vừa định mở miệng nói chuyện thì Hạ Quý Thần đã đưa tay ngăn cô lại.
Cô vô thức quay đầu nhìn anh, anh đang nhìn Thiên Ca, vẻ mặt anh không có một chút biểu cảm nào. Quý Ức cảm thấy vô cùng hồi hộp, tay cô vô thức nắm chặt vạt áo, kế đó, cô nghe thấy giọng của Hạ Quý Thần vang lên: “Cô có bệnh à? Tôi còn không hiểu cô ư? Dựa vào cái gì mà tôi phải tin cô?”