- Editor: Hồng Phan – Virgo
- Beta: Stuki^^
Ngực Hạ Qúy Thần cảm thấy đau giống như bị thứ gì đâm vào.
Hắn theo bản năng muốn xin lỗi cô nhưng mở miệng mấy lần đều không nói nên lời.
Cô vừa mới khóc, nước mắt vẫn còn dính trên mi, ngưng tụ lại, thật nhanh rớt xuống đất.
Giọt nước mắt kia khiến tim Hạ Qúy Thần trùng xuống, dường như muốn đem trái tim hắn xé nát. Hắn nuốt nước miếng, khom người nhặt quần áo lên nhanh chóng mặc vào, sau đó cất bước hướng về phía Qúy Ức.
Hạ Qúy Thần đi chưa được hai bước, Qúy Ức nhận ra hắn đang đến gần, đáy mắt tràn đầy phòng bị.
Hắn đi tới chỗ này làm gì? Đừng nói là cô tới gần hắn, ngay cả chuyện của hắn hắn cũng không muốn nghe thấy từ miệng cô phát ra …Vừa nãy trong lúc mơ mơ màng màng, hắn suýt nữa muốn cô … Hình ảnh bốn năm trước liền hiện lên trong đầu của Qúy Ức, mối tình đầu của cô chưa có bắt đầu đã bị dập tắt, trong ngõ nhỏ cô bị hắn xé rách quần áo hết sức nhục nhã … Hắn lại muốn nhục mạ cô nữa sao?
Nghĩ đến đây, Qúy Ức không do dự thốt lên: “Anh đừng tới đây.”
Bước chân của Hạ Qúy Thần hơi dừng lại, qua hai giây lại tiếp tục đi về phía Qúy Ức.
“Giống như anh nói, đừng tới gần tôi”. Lúc Hạ Qúy Thần bước gần tới, Qúy Ức tùy tiện chụp lấy cuốn tạp chí ném về phía Hạ Qúy Thần. “Hạ tiên sinh, tôi nói cho anh biết, hôm qua nếu không phải mẹ tôi bắt tôi mang đồ tới cho anh thì tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh. Do hai ngày trước anh giúp tôi, tôi không muốn mắc nợ, lại đúng lúc nên tôi muốn hai chúng ta thanh toán cho xong, mới bất đắc dĩ mà ở lại. Vì thế mong anh cách xa tôi một chút.”
Tạp chí ném trúng đùi làm bước chân của Hạ Qúy Thần dừng lại.
Hạ tiên sinh, thanh toán xong … Cô luôn luôn có thể dùng từ ngữ đơn giản, dễ như trở bày tay khiến tim hắn đau đớn.
Hạ Qúy Thần gắt gao cắn chặt răng, nhắc nhở chính mình không để ý lời nói của cô, bước nhanh về phía trươc.
Hắn ngồi xổm xuống, vươn tay muốn giúp cô lau đi nước mắt, nhưng tay của hắn còn chưa chạm đến cô đã bị cô dùng sức hất ra, cô giống như con sư tử nhỏ hét lên: “Đừng đụng lung tung vào người tôi.”
Cô dùng sức rất lớn. Rõ ràng là đụng tay, nên đau là tay hắn nhưng tim hắn lại đau đớn.
Hắn cực lực đem cảm xúc áp xuống, nhẫn nhại lần nữa đưa tay lên. Hắn còn chưa có nói gì với cô, giọng nói sắc bén của cô đã truyền đến: “Tôi đã nói là anh đừng đụng lung tung vào người tôi.”
“Hạ tiên sinh, tôi nghĩ trong lòng anh còn nhớ rõ, bốn năm trước, tôi và anh đã nói gì …”
Bốn năm trước, hắn và cô đã nói gì …
Câu nói vô cùng đơn giản lại khiến cả người Hạ Qúy Thần như bị điểm huyệt.
Đáy mắt Hạ Qúy Thần đang an tĩnh mà thâm thúy, trong nháy mắt lại bùng lên cảm xúc mãnh liệt.