Là người trong cuộc, cho nên Quý Ức biết rõ bản thân không ăn cắp bản quyền của người khác, cô cũng biết rõ đoạn video vừa được phát lúc nãy là sự thật.
Lý Dao Dao chính là người do Thiên Ca phái đến bên cạnh cô. Lúc này, Thiên Ca ra hiệu cho Lý Dao Dao, chẳng qua là muốn ngầm ám chỉ Lý Dao Dao nói với tất cả mọi người rằng đoạn video kia là do cô dựng nên.
Nếu chuyện này thật sự xảy ra, thì có lẽ cô sẽ thật sự vạn kiếp bất phục.
Tim Quý Ức thoáng chốc đập mạnh, cô ngước nhìn màn hình lớn, Lý Dao Dao đang cố gắng giấu kỹ điện thoại hơn.
Lý Dao Dao cố ý? Cô ta làm như vậy thì càng thể hiện rõ bản thân chột dạ. Có như vậy, thì lát nữa, khi cô ta mở miệng đổ oan cho cô, lời của cô ta sẽ càng thêm chân thật, càng thêm đáng tin.
Đợi trong chốc lát, thấy Lý Dao Dao vẫn không chịu đưa điện thoại di động ra, Thiên Ca cau mày. Kế đó, cô ta duỗi tay về phía bàn tay đang cầm điện thoại của Lý Dao Dao.
Đầu ngón tay Thiên Ca vừa chạm phải Lý Dao Dao, Lý Dao Dao dường như bị kích động dữ dội, cô ta hoảng hốt la lên: “Chị Thiên Ca, thực xin lỗi, tôi không thể đưa điện thoại cho chị.”
Cô cũng đã ngầm ra hiệu rồi, bảo cô ấy đã đến lúc đưa điện thoại cho cô, sao cô ấy còn diễn y như thật vậy?
Thiên Ca vừa âm thầm tán thưởng Lý Dao Dao quả là trẻ nhỏ dễ dạy, vừa duỗi tay cầm lấy điện thoại trong tay Lý Dao Dao.
Thiên Ca càng cố sức rút điện thoại ra, Lý Dao Dao càng giữ chặt hơn: “Chị Thiên Ca, chị không thể làm vậy! Chị không thể lấy điện thoại của tôi! Chị Thiên Ca...”
Cuối cùng, Lý Dao Dao vẫn không kháng cự nổi Thiên Ca, điện thoại đã nằm trong tay Thiên Ca.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Quý Ức bất giác nhếch môi cười lạnh.
Vở kịch của Lý Dao Dao và Thiên Ca quả thật đủ xuất thần nhập hóa.
Thiên Ca nắm chặt điện thoại của Lý Dao Dao, nói “Thực xin lỗi” với cô ta, sau đó xoay người đi lên sân khấu.
Lý Dao Dao hoảng hốt đuổi theo, nắm lấy góc áo Thiên Ca, giọng cô ta nghe thật tội nghiệp: “Chị Thiên Ca!”
Nhưng từ đầu đến cuối, Thiên Ca không hề quan tâm đến Lý Dao Dao, cô ta cầm điện thoại đưa cho MC, nhờ MC đưa cho nhân viên phụ trách kỹ thuật, để điện thoại được kết nối với màn hình lớn.
Lý Dao Dao đứng dưới sân khấu, có vẻ như là rất sốt ruột, cô ta không ngừng xoắn hai tay vào nhau. Thậm chí khi Thiên Ca quay sang nhìn cô ta, Lý Dao Dao còn bày ra vẻ mặt cầu xin.
Dường như Thiên Ca không thấy biểu cảm của Lý Dao Dao, cô ta vẫn đứng trên sân khấu, nở một nụ cười động lòng người, thong thả chờ nhân viên phụ trách kỹ thuật trả lời.
Cách một cái màn ảnh, Quý Ức có thể cảm giác được trên người Thiên Ca lộ ra sự tự tin.
Trong lúc nhân viên quay phim chuyển máy quay qua lại giữa Thiên Ca và Lý Dao Dao, có vài lần vô tình xẹt qua chỗ ngồi của Hạ Quý Thần.
Anh đã thôi trò chuyện với người nghệ sĩ lão thành kia. Lúc này, anh đang thoải mái tựa vào thành ghế, hai chân bắt chéo, hơi cúi đầu, nghịch điện thoại trong tay. Dựa vào chuyển động của ngón tay thì hình như là anh đang chơi một cái game phổ thông nào đó.
Đã đến lúc này rồi mà anh vẫn giữ thái độ thản nhiên, cứ như là mọi chuyện đều không liên quan đến mình.
Cũng đúng, nếu như anh muốn bảo vệ cô, thì anh sẽ không đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho scandal về việc cô ăn cắp bản quyền diễn xuất của Thiên Ca ngày càng nóng lên. Như vậy thì cô cũng sẽ không bị phóng viên bao vây, mẹ cũng sẽ không vì thế mà bị thương...
Quý Ức cảm thấy tim mình bỗng chốc trở nên vô cùng lạnh lẽo. Cô khẽ mím môi, cụp mắt, không tiếp tục nhìn vào màn hình lớn nữa.
Một lát sau, giọng của nữ MC vang lên: “Điện thoại đã được kết nối với màn hình lớn rồi, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi hiện đang mở danh bạ...”