Bán thân... Lời của giám đốc Lâm càng lúc càng cay nghiệt làm Quý Ức nghẹn đến đỏ mặt, nắm tay đặt trên đầu gối cô cũng bắt đầu run lên.
Lúc này, Trang Nghi lại mở miệng: “Giám đốc Lâm, nói cái gì cũng phải có bằng chứng, cô không bằng không cớ mà chỉ trích Quý Ức như vậy, cô mượn lời của cô ấy đáp trả rằng nếu cô ấy không ký tên thì là có quy tắc ngầm, lý luận như vậy không tránh khỏi có hơi cưỡng từ đoạt lý rồi!”
“Tôi cưỡng từ đoạt lý à? Tôi cho Quý tiểu thư một cơ hội chứng minh bản thân mình mà, không phải cô ta nói bản thân mình trong sạch sao? Nếu như trong sạch, vậy thì Hạ tổng đồng ý ký hợp đồng với cô ta ắt hẳn là do cô ta có chỗ hơn người. Đã như vậy thì nhất định không cần lo chuyện lăn lộn không nổi trong ngành. Cho nên, dù cô ta có hủy hợp đồng với YC thì cũng không phải lo, hẳn sẽ có người khác ký hợp đồng với cô ta.” - Giám đốc Lâm nhanh miệng đáp lại lời Trang Nghi.
Sau đó, ánh mắt cô ta rơi trên người Quý Ức: “Chẳng lẽ, Quý tiểu thư chậm chạp không ký tên là bởi vì căn bản cô không có chỗ hơn người? Hoặc... cái gọi là chỗ hơn người của Quý tiểu thư kỳ thật là... công phu trên giường?”
“Giám đốc Lâm, cô nói như vậy rõ ràng là không phải giải quyết chuyện công ty, mà cô đang bức ép người khác trá hình.” - Có lẽ là Trang Nghi nghe những lời hăm dọa của Giám đốc Lâm như vậy nên không giữ được bình tĩnh, giọng của cô cũng bắt đầu có hơi kích động.
“Ừ, là tôi ép cô ta đấy!” - Giám đốc Lâm vốn nóng tính, lại bị Trang Nghi đáp lại như vậy, giọng cô ta đã cao, giờ còn cao hơn: “Cô ta khiến cho tâm huyết của vô số người trong YC bị hủy, cô ta mang đến tổn thất nghiêm trọng cho YC, cơ hội tốt rơi xuống trước mặt như vậy mà cô ta cũng lãng phí, tôi chẳng thấy một chút ưu điểm nào ở cô ta cả. Không ép cô ta đi, thì ép ai đi?”
“Giám đốc Lâm muốn ép người nào đi?” - Giám đốc Lâm vừa nói xong, một giây sau, cửa phòng họp bị đẩy ra, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vọng đến.
Tiếng nói đột ngột vang lên khiến cho không khí trong phòng họp thoáng ngưng đọng lại, sau đó, mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Hạ Quý Thần mặc một bộ âu phục đơn giản màu đen, phong trần mệt mỏi bước vào.
Phía sau anh là Trần Bạch vội vàng đuổi theo.
Trước mắt bao người, hai người họ nhanh chóng đi đến trước bàn hội nghị.
Lúc này, toàn bộ mọi người trong phòng họp mới hoàn hồn, nhao nhao đứng dậy, mở miệng gọi: “Hạ tổng!”
Hạ Quý Thần dường như không nghe thấy, anh chẳng chút để ý tới những lời chào hỏi kia, đi thẳng đến trước mặt Quý Ức mới ngừng lại.
Anh không mở miệng nói chuyện mà cúi đầu, nhìn cổ chân đang bó bột của Quý Ức.
Nhìn khoảng mười giây, anh mới dời ánh mắt lên trên, đối diện với khuôn mặt của Quý Ức.
Sắc mặt của cô không tốt, trong mắt thoáng lộ vẻ không vui.
Hạ Quý Thần nhíu mày, ánh mắt anh dời về phía những người khác.
Trên mặt Trang Nghi lộ rõ sự tức giận, trong mắt giám đốc Lâm thoáng qua chút bất an...
Ánh mắt Hạ Quý Thần dừng lại trên người giám đốc Lâm trong chốc lát.
Giám đốc Lâm bị Hạ Quý Thần nhìn như vậy có hơi sợ, cô ta nhịn không được lên tiếng: “Hạ tổng, không phải anh đi Mỹ công tác sao? Sao lại trở về rồi?”