Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 481: Người tôi che chở, ai dám có ý kiến? (1)




Thiên Ca không cho Quý Ức cơ hội mở miệng, đã nói ngay ba chữ: “Tạ Tư Ngọc.” 

“À, đúng rồi! Tạ Tư Ngọc là do tôi đề cử cho ban tổ chức đấy, là tôi cố ý đó, bởi vì cô ghét cô ta mà!” 

Sau đó, Thiên Ca mặc kệ Quý Ức có nghe hay không, dứt khoát tắt điện thoại. 

Bên tai vang lên vài tiếng “tút tút tút”, Quý Ức mới buông điện thoại xuống. 

Tạ Tư Ngọc cũng giống như Thiên Ca, đều là kẻ thù của cô. 

Tạ Tư Ngọc từng là kẻ địch chung của cô với Thiên Ca trong ngành giải trí. Lúc đó Tạ Tư Ngọc chuyên bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, thấy cô nóng tính nên không dám trêu chọc đến cô, mà luôn đem bất mãn trút lên người Thiên Ca. Khi đó, trong lòng cô, Thiên Ca là một người bạn rất quan trọng, nên mỗi lần như vậy, cô luôn đứng ra bảo vệ cô ta. 

Nhưng rốt cuộc thì người mà cô luôn liều mình bảo vệ lại bắt tay với kẻ địch của cô, tạo ra vụ tai nạn xe cộ kia, khiến cho cô hôn mê ba năm. 

Quý Ức biết câu cuối cùng của Thiên Ca là muốn để lại một cái nút thắt trong lòng cô. 

Cô cũng biết, nếu cô thật sự khó chịu thì sẽ đúng với ý nguyện của Thiên Ca. 

Thế nhưng chỉ vì sai sót xảy ra lúc chiều, mà chương trình nghệ thuật tổng hợp kia lại rơi vào tay người mà cô ghét nhất, thử hỏi sao cô có thể không khó chịu? 

Mà điều khiến cho cô không cam lòng nhất chính chuyện phát sinh chiều hôm nay, sợ rằng không phải thật sự ngoài ý muốn, mà là do Thiên Ca gây nên. 

Nhưng mà cô không có chứng cớ, tất cả chỉ là suy đoán. 

Quý Ức biết là mình không nên tức giận, nhưng càng nghĩ cô càng khó chịu. Đến cuối cùng, ngực cũng bắt đầu đau âm ỉ, ngay cả đầu ngón tay đang cầm di động cũng lạnh run. 

----- 

Bởi vì cuộc điện thoại hôm qua của Thiên Ca, nên cả một đêm Quý Ức ngủ không ngon. Rạng sáng ngày kế tiếp thì đã bị tiếng chuông báo thức gọi dậy. 

Dưới sự hỗ trợ của mẹ, cô rửa mặt, thay đổi quần áo xong thì vừa ăn điểm tâm, vừa đợi Trang Nghi. 

Đúng tám giờ, điện thoại của Quý Ức vang lên, là Trang Nghi gọi tới. 

Tám giờ năm, chuông cửa vang lên, bảo mẫu ra mở cửa, Trang Nghi đã đến. 

Cô ấy chào hỏi mẹ Quý Ức một tiếng, rồi tiếp nhận xe lăn đưa Quý Ức rời khỏi Quý gia. 

Tuy là giờ cao điểm buổi sáng, nhưng tình hình giao thông khá thuận lợi, khoảng tám giờ rưỡi, bọn họ đã đến YC. 

Cả hai bước vào thang máy, đi đến tầng lầu văn phòng của giám đốc Lâm ngồi đợi ở sảnh. Không biết đến lần thứ mấy cửa thang máy mở ra thì giám đốc Lâm xuất hiện với một bộ âu phục màu đen và dẫn theo các quản lý cấp cao của công ty. 

Không đợi giám đốc Lâm đến gần, Trang Nghi đã đứng lên bước nhanh đến, lên tiếng gọi: “Giám đốc Lâm!” 

Giám đốc Lâm liếc nhìn Trang Nghi, lúc bước ngang qua xe lăn của Quý Ức, cô ta cũng không thèm nhìn lấy một cái, nói thẳng “Phòng họp số 2”, rồi nghênh ngang mang đôi giày cao gót bước vào phòng làm việc của mình. 

Trang Nghi đẩy Quý Ức đi vào phòng họp số 2... kế đó, các quản lý cấp cao vừa bước ra khỏi thang máy cùng Giám đốc Lâm cũng từ từ bước vào. 

Một đám người ngồi quanh bàn hội nghị, khoảng hai phút sau, cửa phòng họp bị đẩy ra, giám đốc Lâm bước vào như “sấm rền gió cuốn” (*). 

Cô ta đứng ở đầu bàn hội nghị chưa định ngồi xuống mà đã quăng một xấp tài liệu đến trước mặt Quý Ức… Một tiếng “chát” vang lên kèm theo giọng nói lạnh lẽo của giám đốc Lâm truyền khắp mọi ngóc ngách trong phòng họp: “Ký tên đi!” 

***

(*) Sấm rền gió cuốn: Ý chỉ hành động vô cùng mạnh mẽ, nóng nảy.