Quý Ức phải ngồi xe lăn. Lúc Trang Nghi đẩy cô ra khỏi bệnh viện đã là sáu giờ ba mươi phút tối... Vừa đúng giờ tan tầm, trục đường chính từ Nam Thành đi lên phía Bắc vô cùng đông đúc.
Sau khi kẹt xe khoảng bốn mươi phút thì con đường rốt cuộc cũng thông thuận hơn một chút. Trang Nghi vừa chuẩn bị giẫm chân ga tăng tốc thì điện thoại di động của cô bỗng vang lên.
Trong xe vẫn luôn yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại bất ngờ khiến cho Quý Ức vô thức quay đầu nhìn về phía Trang Nghi.
Cô nhìn thấy Trang Nghi vừa lái xe vừa liếc nhìn màn hình điện thoại, sau đó cô ấy ngẩng đầu liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, rồi cúi đầu lấy tai nghe Bluetooth... Đeo vào xong cô ấy trượt màn hình, ấn nút nghe: "Xin chào, Giám đốc Lâm."
Giám đốc Lâm trong miệng Trang Nghi là người mà mấy hôm trước Quý Ức đã gặp mặt lúc đến YC, đảm nhiệm vai trò quản lý các nghệ sĩ trong công ty.
Bởi vì Trang Nghi đeo tai nghe, nên Quý Ức không nghe được giám đốc Lâm nói gì, nhưng cô nghĩ giám đốc Lâm gọi điện cho cô ấy có lẽ là do sự cố xảy ra với cô trong lúc ghi hình.
Suy đoán trong đầu Quý Ức vừa xong thì giọng của Trang Nghi ở ghế lái vang lên: "Không cẩn thận bị ngã trật khớp ở cổ chân... Cũng may mắn, tình huống không quá nghiêm trọng..."
Một lát sau, Trang Nghi lại nói tiếp, giọng cô ấy có hơi ngập ngừng một chút: "... Có lẽ là... có lẽ... cần một tháng."
Quý Ức nghĩ có lẽ là giám đốc Lâm đã nổi giận, nếu không thì Trang Nghi cũng không luôn miệng nói xin lỗi: "Dạ... Dạ... Giám đốc Lâm, tôi thật sự xin lỗi chuyện lần này, tôi cũng có vấn đề..."
"Bây giờ đến công ty?" - Giọng Trang Nghi hơi to tiếng. Kế đó, cô ngưng lại đưa mắt nhìn Quý Ức qua kính chiếu hậu rồi tiếp tục nói: "Giám đốc Lâm! Hôm nay không tiện cho lắm, bác sĩ đã căn dặn rất kỹ là chân Quý Ức đang bó bột, tốt nhất không nên di chuyển nhiều... vậy nên... cô xem..."
Không biết trong điện thoại Giám đốc Lâm đã nói gì, chỉ biết là sau khi tắt điện thoại, Trang Nghi tháo tai nghe trên tai xuống, cô vẫn chăm chú nhìn đường phía trước. Đi khoảng hơn 10 mét, cô mới lên tiếng: "Quý Ức! Sáng mai cô đến công ty với tôi."
Quý Ức khẽ "Ừm" một tiếng, chăm chú nhìn con đường không ngừng lui phía sau bên ngoài cửa sổ, cũng không nói thêm điều gì.
Một lát sau, cô mới dời mắt nhìn về phía Trang Nghi đang lái xe hỏi: "Có phải lần này tôi đã đem lại phiền toái rất lớn cho công ty?"
"À!" - Trang Nghi quay đầu thoáng nhìn Quý Ức, bởi vì cô ấy đang bận lái xe, nên nhanh chóng quay lại: "Cũng không hẳn, phiền toái lớn hơn như vậy tôi cũng đã từng trải qua. Lại nói, không ai muốn xảy ra chuyện như vậy..."
Hơi ngừng lại một chút, Trang Nghi lại bổ sung thêm: "... Bất quá, về sau cô nên chú ý một chút!"
"Tôi biết rồi!" - Quý Ức đáp lại một tiếng rồi rủ mắt xuống.
Tuy là Trang Nghi nói vô cùng khách khí... Nhưng cô biết rõ, dù cho là giám đốc Lâm vừa gọi điện đến, hay là Trang Nghi, thì với chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng họ không ít thì nhiều vẫn có chút bất mãn với cô.
Sau khi đưa Quý Ức về nhà, Trang Nghi liền đi khỏi.
Bố mẹ còn chưa tan ca, Quý Ức lăn xe lăn đi vào phòng ngủ, dùng một chân chống để leo lên giường.
Mới nằm được một lúc thì có điện thoại, Quý Ức nhìn thoáng qua màn hình... là Trang Nghi gọi đến. Sau khi cô nhận cuộc gọi, cô ấy nhắc nhở: "Sáng mai chín giờ, tôi đến đón cô."
Sau khi cúp điện thoại, không đến vài giây sau, tiếng điện thoại lại vang lên. Quý Ức tưởng rằng Trang Nghi còn quên chuyện gì cần nói, nên cô cũng không nhìn màn hình, mà trực tiếp đưa lên tai nghe: "Còn có chuyện gì à?"