Vẻ mặt thím Trương vốn đang nơm nớp lo sợ, phút chốc trở nên kinh hãi.
Cảnh tượng trước mắt quả thật khó tưởng tượng nổi, thím mở to hai mắt trân trối nhìn cho đến khi thấy Quý Ức nói lần thứ ba “Há miệng” rồi mạnh dạn đút cháo cho Hạ Quý Thần, thím mới lén vỗ ngực mình, trấn an trái tim đang đập loạn.
Quý Ức nhanh chóng đút xong chén cháo gạo cho Hạ Quý Thần, rồi cô quay sang đưa cái chén cho thím Trương vẫn còn đang đứng há hốc mồm bên cạnh. Sau đó, cô cũng không thèm liếc nhìn bàn đồ ăn sặc sỡ lấy một cái, thuận tay cầm đĩa cơm hình bé thỏ con lên, dùng thìa múc một muỗng, tiếp tục đút cho Hạ Quý Thần.
Lúc đầu bé thỏ con bị ăn mất, trong phòng vang lên tiếng “Leng keng”.
Quý Ức và Hạ Quý Thần cùng nghe thấy tiếng vang kia, quay đầu nhìn lại, là điện thoại của Hạ Quý Thần đặt cạnh gối.
Anh vừa há miệng ăn cơm vừa cầm lấy điện thoại, trượt màn hình, rủ mắt xuống nhìn một cái. Hóa ra là tin nhắn của Hàn Tri Phản: “Hôm nay, lúc thư ký đến bệnh viện báo cáo, có nói với tôi là lúc sáng cậu té xỉu ở văn phòng?”
Hạ Quý Thần gõ đại một chữ “Ừm”, rồi há miệng để Quý Ức đút cho ăn, sau đó mới bấm gửi đi.
Hàn Tri Phản: “Tình huống hiện tại thế nào?”
Hạ Quý Thần ngước mắt liếc nhìn Quý Ức trộn thức ăn và cơm một cái, rồi đáp: “Rất tốt!”
Sau khi gửi tin nhắn thành công, Hạ Quý Thần ăn một muỗng cơm, rồi lại tiếp tục gõ chữ nhắn cho Hàn Tri Phản: “Cậu ăn cơm chưa?”
Hàn Tri Phản: “Biết giờ này là mấy giờ rồi không? Tôi đã ăn xong từ sớm.”
Nhìn tin nhắn trả lời của Hàn Tri Phản, Hạ Quý Thần mới liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là chín giờ rưỡi tối rồi. Anh vừa chậm rãi nhai cơm mà Quý Ức thô lỗ đút vào miệng, vừa soạn tin nhắn: “Cậu ăn khuya chưa?”
Hàn Tri Phản: “Chưa!”
Hạ Quý Thần: “Tôi đang ăn.”
Không đợi Hàn Tri Phản trả lời tin nhắn, Hạ Quý Thần đã cầm điện thoại lên, soạn tiếp mấy chữ rồi gửi cho Hàn Tri Phản.
Sau khi gửi thành công, anh suy nghĩ một hồi, rồi cầm điện thoại chụp hình bàn thức ăn cho bé vô cùng đáng yêu trước mắt tiếp tục bấm gửi đi.
-----
Hàn Tri Phản vừa uống thuốc xong, đang đứng trong nhà vệ sinh vừa đánh răng vừa nhắn tin với Hạ Quý Thần. Nhìn thấy ba chữ “Tôi đang ăn” của Hạ Quý Thần gửi đến, anh vừa định nhắn lại “Tôi cũng hơi thấy đói”, nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm vào màn hình, thì đã nhìn thấy một dòng chữ vừa được gửi đến: “Là Quý Ức chuẩn bị cho tôi.”
Gần đây, anh gửi cho Hạ Quý Thần hàng loạt tin nhắn trên Wechat, nhưng anh ta chẳng buồn đáp lại. Mà đêm nay lại hào hứng nhắn tin với anh như vậy? Hóa ra không phải bởi vì nằm viện buồn chán, mà là... muốn khoe khoang với anh sao?
Cái này có được tính là nửa đêm, anh bị Hạ Quý Thần ép ăn “Thức ăn cho chó” (*) không?
Hàn Tri Phản mở mục Icon, vừa định chọn một cái Icon khinh bỉ gửi cho Hạ Quý Thần. Nhưng do điện thoại quá lớn, anh lại cầm một tay và sơ ý một chút, điện thoại đã trượt khỏi bàn tay rơi xuống đất.
Anh ngậm bàn chải, khom người nhặt điện thoại lên, vừa định tiếp tục gửi tin nhắn trả lời Hạ Quý Thần, thì thấy trên màn hình di động có một tấm ảnh vừa được gửi đến.
Hàn Tri Phản tiện tay phóng to tấm ảnh kia đến khi nhìn rõ, anh chợt há miệng cười. Cả bàn tay run lên, điện thoại lại lần nữa rơi xuống đất.
***
(*) Thức ăn cho chó: Là một thuật ngữ mạng dùng để chỉ những người thích thể hiện tình cảm, còn ăn thức ăn cho chó là dùng để chỉ những người bị người khác khoe khoang tình cảm. Ở câu này ý nói Hạ Quý Thần đang cố ý khoe khoang hạnh phúc với Hàn Tri Phản.