Quý Ức mặc quần áo tử tế, đứng trước gương trang điểm sơ qua, thấy cũng đã gần đến giờ, cô liền mang theo túi xách, vừa lấy điện thoại gọi xe, vừa đi xuống lầu.
Gần mười ngày không bước chân ra ngoài, Quý Ức vừa ra khỏi nhà liền bị luồng khí nóng ào ào ập đến trước mặt, khiến cho cô không kịp thích ứng, nhíu chặt mày.
Đợi khoảng năm phút thì xe cũng đến, Quý Ức vội vàng chui vào trong xe, báo địa điểm cho tài xế.
Lúc Quý Ức đến, Trình Vị Vãn vẫn chưa tới, cô bảo nhân viên phục vụ sắp xếp cho mình một vị trí gần cửa sổ. Vừa ngồi xuống thì ở cửa quán bỗng vang lên âm thanh “Chào mừng quý khách”, Quý Ức vô thức quay đầu lại, thì thấy Trình Vị Vãn mặc một chiếc váy trắng bước vào.
Quý Ức giơ tay về phía cửa, lắc lắc, dường như Trình Vị Vãn cảm giác được, cô ấy quay đầu nhìn, sau đó nhoẻn miệng cười với Quý Ức, rồi chậm rãi bước về phía cô. Lúc vừa đến cạnh bàn, Trình Vị Vãn lên tiếng: “Tiểu Ức, đã lâu chúng ta không gặp.”
“Đúng, đã lâu không gặp” Quý Ức mỉm cười. Đợi Trình Vị Vãn ngồi xuống, cô liền đưa menu đến trước mặt cô ấy: “Cậu muốn uống gì?”
Trình Vị Vãn vừa lấy điện thoại trong túi xách, vừa nhìn sơ qua menu, sau đó cô nhìn về phía nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, gọi một ly Capuchino.
Quý Ức cũng nhìn lướt qua menu, đợi Trình Vị Vãn nói xong, cô tiếp lời “Giống cô ấy” rồi đưa trả menu cho nhân viên phục vụ.
Đợi nhân viên phục vụ đi khỏi, Trình Vị Vãn mới cười nói: “Vốn có thể nói chuyện với cậu trong điện thoại, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chúng ta cũng đã lâu không gặp, cho nên mình mới hẹn cậu ra ngoài.”
Dừng một chút, Trình Vị Vãn lại hỏi: “Không làm phiền cậu chứ?”
"Không đâu." Quý Ức lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi!” Trình Vị Vãn vừa nói đến đây thì nhân viên phục vụ cũng vừa bưng hai ly cà phê tới, cô khựng lại... đợi đến lúc nhân viên phục vụ đặt cà phê xuống, rời đi, cô mới tiếp tục nói: “Chúng ta nói chuyện quan trọng trước, lát nữa sẽ trò chuyện sau. Nếu không có việc gì, chúng ta đi ăn cơm chiều nhé! Mình biết một nhà hàng Nhật mới mở, mấy hôm trước có đến ăn thử, hương vị khá ổn.”
Quý Ức nghĩ mình về nhà cũng không có việc gì làm, nên gật đầu, nói: “Cũng được.”
Trình Vị Vãn cầm muỗng, vừa khuấy cà phê vừa nói: “Là như vầy, hồi đầu tuần, công ty YC đã quyết định sẽ khởi quay bộ phim “Thịnh Đường Phong Vân”, là một bộ phim xuyên việt. Bởi vì cậu là diễn viên đầu tiên công ty ký hợp đồng, nên vai nữ chính nhất định là của cậu, nam chính vẫn còn đang tuyển, kịch bản cũng đã hoàn thành. Hôm nay mình gọi cậu ra là muốn cho cậu xem trước kịch bản, tham khảo ý kiến của cậu, sau đó mình lại sửa đổi thêm.”
Nói xong, Trình Vị Vãn rút trong túi xách ra một quyển kịch bản thật dày, đưa đến trước mặt Quý Ức.
Quý Ức không vội xem kịch bản, mà nghi hoặc hỏi: “ Không phải nói kế tiếp sẽ khởi quay “Cửu trọng cung” sao? Sao bây giờ lại đổi thành “Thịnh đường phong vân”?”
“Đây là ý của Hạ Quý Thần, tháng trước vừa mới sửa đổi mọi người trong công ty cũng rất mông lung.” Trình Vị Vãn giải thích.
Có một khoảng thời gian rất dài Quý Ức không nghe ba chữ “Hạ Quý Thần”, vẻ mặt cô thoáng khựng lại, đầu ngón tay đang cầm ly cà phê cũng bất chợt xiết chặt.
Trình Vị Vãn không chú ý vẻ mặt của Quý Ức, một lúc sau cô ấy lại mở miệng, nói ra suy đoán của mình: “Mình nghĩ, có thể là lần đầu cậu đảm nhiệm vị trí nhân vật chính, sợ xảy ra vấn đề, nên anh ấy muốn cho cậu quay thử trước một bộ phim, để rèn luyện ấy mà!”