“Hả giận chưa?”
- “Thế là đủ rồi!”
Cô hỏi anh nhưng không hỏi xem vì lý do gì mời Tôn Chu Nam ra ngoài, và câu hỏi trước đó cô đã hỏi anh đều cùng một kiểu trả lời giống hệt nhau.
Quý Ức chớp mắt một cái, liền hiểu ý trong lời nói của Hạ Quý Thần. Cái bóng xấu không ảnh hưởng đến công ty của anh, đó không phải là vấn đề. Vấn đề của anh là cô cảm thấy hả giận là đủ rồi.
Lòng Quý Ức chợt rối loạn, cô có vô số lời muốn nói với Hạ Quý Thần. Cô muốn nói “Cảm ơn” với anh, còn muốn nói với anh rằng “Anh có thể làm điều này, tôi rất hạnh phúc”, thậm chí cô càng muốn nói với anh “Tôi vẫn hy vọng rằng sau này anh sẽ cân nhắc và lo lắng nhiều hơn cho chính mình”. Nhưng tất cả những lời này phút chốc đều nghẹn lại trong cổ họng cô, chỉ trong khoảnh khắc làm cho cô không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Nếu không biết bắt đầu từ đâu thì nói câu cảm ơn trước với anh vậy…
Quý Ức im lặng một lúc, cuối cùng đưa ra quyết định, cô vừa định mở miệng nói chuyện với Hạ Quý Thần thì cách đó không xa liền truyền tới một âm thanh với chất giọng giòn giã: “Quý Thần!”
Lời Quý Ức muốn nói chợt ngưng trệ ngay khóe môi, cô lưỡng lự khoảng một giây mới từ từ quay đầu nhìn về nơi âm thanh vang lên.
Là Trần Bạch, anh ta dẫn một cô gái trẻ xinh đẹp đi đến chỗ Hạ Quý Thần và cô đang ngồi.
Cô gái có làn da rất trắng, ngũ quan rõ ràng, tuy mặc đồ công sở và tóc đều búi lên cao, nhưng không che giấu được vẻ nữ tính toát ra từ người cô ấy. Đừng nói là đàn ông, ngay cả Quý Ức liếc mắt nhìn một chút thôi, cũng âm thầm thảng thốt một phen.
“Hạ tổng, Hạ tiểu thư…” - Trần Bạch đi tới trước mặt Hạ Quý Thần thì dừng bước, lời trong miệng vẫn chưa giới thiệu xong thì cô gái đi cùng bên cạnh anh ta đã sớm nhìn Hạ Quý Thần và lên tiếng chào hỏi. Cô ấy lao tới trước mặt Hạ Quý Thần nói cười dịu dàng: “Quý Thần, sự xuất hiện của mình có làm cậu kinh ngạc và vui mừng không?”
“Trần Bạch, anh giúp tôi rót ly nước trước, tôi khát quá!” - Cô gái không vội trả lời Hạ Quý Thần mà quay sang căn dặn Trần Bạch đang đứng bên cạnh.Không biết Hạ Quý Thần có phải thật sự “kinh ngạc và vui mừng” trước sự xuất hiện của vị được Trần Bạch gọi là “Hạ tiểu thư” hay không. Anh im lặng trong vài giây mới cử động môi: “Sao cậu lại tới đây?”
Quý Ức và Hạ Quý Thần cùng ngồi trên ghế Sofa, hai người bị ngăn cách bởi một không gian rộng đủ để một người ngồi xuống. Sau khi cô gái thu hồi ánh mắt nhìn Trần Bạch thì liếc mắt nhìn chỗ trống bên cạnh Hạ Quý Thần, tiếp đó vừa trả lời Hạ Quý Thần vừa duyên dáng ngồi xuống, vừa vặn tách Quý Ức và Hạ Quý Thần ra: “Còn hỏi chuyện gì sao, đã lâu cậu cũng không về Tô Thành rồi, tôi muốn gặp cậu. Hôm nay thấy các cậu tổ chức Wrap Party ở Tinh Quang nên muốn cho cậu kinh ngạc và vui mừng, nên lén chạy tới đây ngay…”
Lúc cô gái nói chuyện, thỉnh thoảng cánh tay sẽ cử động, nước hoa trên người rất dễ chịu, theo động tác của cô ấy mà không ngừng len vào hơi thở của Quý Ức.
“… Quý Thần, sau khi Wrap Party kết thúc vào tối nay, ngày mai cậu cũng không có chuyện gì, vậy cậu đi chơi với mình hai ngày ở Thượng Hải nha…”
Giọng nói của cô gái rất êm tai, nhưng không biết tại sao nghe một hồi lâu, Quý Ức lại cảm thấy hơi đau đầu, thậm chí ngay cả mùi nước hoa dễ chịu vừa rồi cũng thấy hơi gay mũi.
“… Mình muốn đi chơi trên sông Hoàng Phổ vào ban đêm, còn muốn đến Disney và cũng muốn đi mua sắm nữa…”
Trần Bạch quay lại, cắt đứt lời cô gái: “Hạ tiểu thư, nước của cô!”
“Cảm ơn!” - Cô gái nhận lấy, quay đầu lại với Hạ Quý Thần lên tiếng: “… Quý Thần, mình còn muốn đi Đông Phương Minh Châu…”