Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 348: Quý ức, em có bằng lòng tin tưởng tôi không? (8)




“Tôi chỉ dành cho em một lời hứa, không vì ngưỡng mộ tiếng tăm huy hoàng mà đến, không vì ở dưới cùng mà quay mặt bỏ đi.”

“Em có bằng lòng tin tưởng tôi không?”

“Nếu bằng lòng, đến YC đi.”



Hết lần này tới lần khác những lời nói của anh lướt qua trong lòng Quý Ức, nước mắt cô càng ngày càng trào dâng. Đến cuối cùng, cô lấy tay bụm lại miệng mình, cúi người ngồi xuống tiếp tục khóc trong âm thầm và tùy ý, vừa khóc khóe môi của cô vừa giương lên.

Cô vừa khóc vừa cười như vậy một hồi lâu cảm xúc mới ổn định lại, đợi đến lúc cô chao đảo đứng dậy, mặt trời ngoài cửa sổ đã dâng lên, ánh sáng đỏ rực chiếu lên toàn thành phố vô cùng xinh đẹp.

---

Quý Ức nói ngủ không đủ nên trở về phòng ngủ bù, nhưng với tâm tình hỗn loạn của cô làm sao có thể ngủ được.

Cô nằm ở trên giường trằn trọc hồi lâu, cho đến khi Hạ Quý Thần gõ cửa nhắc nhở cô phải lên đường trở về Hoành Điếm, cô mới từ trên giường bò xuống.

Lúc vào Toilet rửa mặt, cô dùng nước lạnh thoa rất lâu lên mắt của mình mới làm giảm bớt vùng mắt bị sưng húp vì trận khóc lúc nãy.

Từ phòng đi ra, Hạ Quý Thần đã thu dọn xong, đang chờ cô.

Cô nhận ra được ánh mắt của anh nhưng không dám đối diện với anh, đi thẳng tới bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: “Đi thôi!”

Anh không nói chuyện, có lẽ vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô thêm chút nữa, sau đó mới cất bước đi ra ngoài cửa.

Quý Ức bước theo.

Ra khỏi thang máy, Trần Bạch rời đi tối hôm qua đã đợi ở đại sảnh. Anh ta nhìn thấy hai người lập tức bước đến chào đón, nhận lấy Laptop trong tay Hạ Quý Thần, tiện thể đưa luôn gói điểm tâm sáng.

Trần Bạch ra khỏi sảnh nhận lấy chìa khóa trên tay người gác cửa đã lái xe đến, sau đó mở cửa sau của xe ra.

Chờ Hạ Quý Thần và Quý Ức ngồi yên ở phía sau, Trần Bạch mới lên xe cho xe chạy.

Không biết có phải do anh buồn ngủ hay không đã lây sang Quý Ức đang ngồi ở bên cạnh, trong chốc lát cô cũng xốc lại cơn buồn ngủ.Sau khi Hạ Quý Thần và Quý Ức ăn sáng ở trên xe xong, hẳn là một đêm không nghỉ ngơi, Hạ Quý Thần có hơi mệt mỏi, anh điều chỉnh lại chỗ dựa một chút, nhắm mắt lại và ngủ.

Ở đoạn nào đó đã đi qua trên đường đến Hoành Điếm đang tu sửa nên xe rất xóc nảy, Quý Ức vẫn chưa có giấc ngủ sâu bị làm tỉnh ngủ.

Trước đó cô đã liếc mắt xem giờ, đã cách nơi xuất phát một tiếng hơn, xấp xỉ trong vòng hai mươi phút nữa sẽ đến đoàn phim. Đợi thêm một lát còn phải quay phim nên cô không dám để mình ngủ tiếp nữa, sợ đến Studio không thể tỉnh táo được, dứt khoát ngồi thẳng người.

Bên trong xe rất yên tĩnh, Quý Ức nhìn xuyên qua cửa sổ, hết nhìn Đông tới nhìn Tây một hồi thì lần thứ hai ánh mắt lơ đãng lướt qua vẻ mặt Hạ Quý Thần đang ngủ say. Dừng lại ở trên người anh, sau đó tâm tư của cô mất kiểm soát liền bay xa.

Cụ thể nghĩ những gì cô cũng không quá chú ý, cho đến khi xe lái vào Ảnh Thị Thành cô mới đột nhiên nhận ra rằng. Tài nguyên của Hạ Quý Thần tốt như vậy, rõ ràng có rất nhiều sự lựa chọn tốt, tại sao hết lần này tới lần khác lại chọn cô?

Chẳng lẽ ngay từ khi vừa mới bắt đầu, anh chính là vì muốn cô ký mà đến?

Cho nên, “Cửu Trọng Cung” cũng tốt, truyền thông Hoàn Ảnh cũng được, thật ra đều là sự chuẩn bị của anh dành cho cô?

Xe dừng lại, Trần Bạch và Hạ Quý Thần đều xuống xe, Quý Ức đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên chậm chạp không có phản ứng.

Đến khi Trần Bạch lên tiếng gọi, cô mới hoàn hồn lại, vội vàng xuống xe.

Cả đoàn phim đều đang đợi Hạ Quý Thần, anh chờ Quý Ức xuống xe mới thấp giọng để lại một câu với cô: “Tôi đi làm việc trước.” - Sau đó mới xoay người đi về phía Studio.