Hạ Quý Thần và Tô Hàn ngồi khoảng thêm nửa giờ, buổi gặp mặt cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi Hạ Quý Thần thanh toán, ba người đi ra ngoài lầu.
Tô Hàn đến Hàng Châu công tác nên đơn vị đặt phòng khách sạn cho. Từ lúc còn ở trong phòng đặt, anh ấy đã lấy điện thoại gọi xe.
Ba người đứng chưa đầy hai phút ở bên ngoài nhà lầu đối diện khu vực Tây Hồ, xe mà Tô Hàn gọi đã đến.
Tô Hàn uống hơi nhiều, ôm vai Hạ Quý Thần, cứ nói đi nói lại một số câu khó hiểu. Mãi đến khi tài xe mở cửa bước xuống xe thúc giục, Tô Hàn mới chịu lên xe.
Xe đã bắt đầu chạy, Tô Hàn ló đầu ra ngoài, trên miệng vẫn còn lẩm bẩm cái gì. Mãi cho đến khi xe đi khỏi, mới không nghe thấy giọng nói của anh ta nhưng Quý Ức lại thấy Tô Hàn vẫy vẫy tay.
Xe quẹo sang đường khác, lúc này không còn thấy bóng dáng.
Hạ Quý Thần thu ánh mắt nhìn theo hướng xe của Tô Hàn trở về.
Bây giờ đã hơn mười giờ tối, ban ngày trời rất nóng. Nhưng bây giờ gió đêm Tây Hồ thổi tới mát rười rượi, nhiệt độ phù hợp, cảm giác rất thoải mái.
Bên dọc bờ hồ cũng không thiếu người đang tản bộ, trên mặt sông có vô số đèn nến được thả xuống, cảnh tượng vô cùng mỹ lệ.
Hạ Quý Thần nhìn mặt hồ một lúc lâu, bỗng dưng lên tiếng: “Đi bộ một chút không?”
Quý Ức biết ý của Hạ Quý Thần là tản bộ dọc theo Tây Hồ, cô ngẩn người một chút rồi mới gật đầu, nhẹ nhàng trả lời: “Được!”
Hạ Quý Thần không nói chuyện, nhìn về phía cây cầu, bước chân đi trước. Quý Ức bước theo sau.
Hạ Quý Thần không đi quá nhanh, nhưng chân của anh dài, một bước bằng hai bước chân của Quý Ức. Vì không muốn bước sau Hạ Quý Thần quá xa, Quý Ức chỉ có thể bước nhanh hơn.
Đi khoảng chừng năm phút, Hạ Quý Thần nhận ra Quý Ức đuổi theo không kịp nên bước chân chậm lại một chút.
Mặc dù anh không nói chuyện, nhưng chút thay đổi nhỏ đó, Quý Ức vẫn hiểu được.
Cô biết là vì anh thấy cô đi chậm nên cố ý đi chậm lại.
Trong lòng cô bỗng dưng cảm thấy ấm áp, không nhịn được quay đầu nhìn Hạ Quý Thần một cái.
Anh nhìn thẳng phía trước, tư thế đi từ tốn. Anh bước đi dưới ánh đèn hồ mập mờ. Tuy làm che đi ánh mắt của anh nhưng lại không giấu được khí chất cao quý, thanh lịch xuất chúng của anh.
Sau lưng anh là hàng cây dương liễu, những ngọn đèn sen bập bềnh trên mặt nước.
Một cảnh tượng như vậy quả thực là một hình ảnh "kinh mỹ"(*), sắc sảo. Đôi mắt xinh đẹp của cô không nhịn được cứ nhìn mãi, đợi đến khi cô thu lại tầm mắt thì phát hiện có hai cô gái trẻ tuổi đang cầm di động lén chụp Hạ Quý Thần.
Quý Ức quay đầu, nhìn thẳng vào hai cô gái ấy.
Một người trong đó phát hiện ánh nhìn của cô, nhẹ nhàng chạm nhẹ vào người cô gái đang cầm điện thoại không ngừng chụp ảnh kia.
Cô gái đó quay đầu lại, mặt đỏ bừng, vội vàng cất điện thoại mình, rồi nắm tay cô gái còn lại chạy đi.
Nhìn hai cô bé vội vã chạy đi, Quý Ức không nhịn được vội cười một tiếng "hi hi".
Hạ Quý Thần quay đầu, nhìn thấy khóe môi cô đang nhếch lên, thấp giọng hỏi: “Cười cái gì?”
Hai người từ lúc bắt đầu tản bộ đến bây giờ vẫn luôn không nói chuyện với nhau.
Quý Ức nghe hỏi như thế, chần chờ một chút mới trả lời: “Vừa mới có hai nữ sinh chụp trộm anh, bị tôi dọa... sợ quá nên chạy mất rồi.”
“À!” - Hạ Quý Thần lên tiếng, bị người khác chụp lén là chuyện thường ngày, trên khuôn mặt anh không biến chuyển chút nào.