Đường Họa Họa mạnh dạn bước tới. Ngay lúc nhìn thấy Hạ Quý Thần, lời trong miệng cô chợt dừng lại, cơ thể ngập ngừng dường như ý thức được mình đang quấy rầy Quý Ức và Hạ Quý Thần. Lúc này mới vội vàng dừng bước chân đang đi về phía Quý Ức, ra dáng thùy mị ngượng ngùng, mở miệng chào hỏi Hạ Quý Thần:
“Hạ học trưởng, anh cũng ở đây à?”
Hạ Quý Thần nhìn về phía Đường Họa Họa khẽ gật đầu một cái, trên khuôn mặt tuấn tú không hề tỏa ra chút khó chịu nào.
“Này, nếu hai người có việc, mình vẫn nên…”
Đường Họa Họa chỉ vào trong phòng, hai chữ “đi vào” phía sau còn chưa nói ra, Quý Ức liền lên tiếng:
“Có chuyện gì sao?”
Đường Họa Họa: “Không có chuyện gì, chỉ là kêu cậu vào hát thôi.”
Quý Ức quay đầu nhìn về phía Hạ Quý Thần:
“Vậy em và cô ấy đi trước nhé?”
Hạ Quý Thần khẽ vuốt cằm, giọng nói rất nhẹ “Ừ” một tiếng.
Quý Ức không dừng lại quá lâu, bước đến bên cạnh Đường Họa Họa. Cô vừa mới chuẩn bị khoác tay Đường Họa Họa cùng trở về phòng thì Đường Họa Họa liền nhìn Hạ Quý Thần lên tiếng:
“Hạ học trưởng, tất cả mọi người đang hát, anh có muốn vào hát một bài không?”
Biết Hạ Quý Thần nhiều năm như vậy, Quý Ức chưa bao giờ thấy anh hát. Ngay cả những năm tháng trước đây anh có mối quan hệ rất tốt với cô, hai người cũng đi KTV vô số lần. Bất kể có bao nhiêu người xung quanh nhiệt tình mời anh hát một bài, anh đều tỏ vẻ thờ ơ.
Cho nên, sau khi Quý Ức nghe Đường Họa Họa chào mời nhiệt tình. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh duy nhất chính là Hạ Quý Thần nhất định sẽ giống như trước đây vậy, bày ra vẻ mặt không có hứng thú chút nào, giọng sẽ lạnh nhạt mở miệng nói: “Không! Các em hát đi.”
Nhưng cô lại không ngờ rằng, Hạ Quý Thần vừa mở miệng đã nhìn thẳng vào mặt cô:
“Được!”
Được? Hạ Quý Thần lại đồng ý? Quý Ức nhìn Hạ Quý Thần tràn đầy kinh ngạc.
Ngược lại trên mặt Đường Họa Họa không mang một chút kinh ngạc nào. Chẳng qua là sau khi nghe Hạ Quý Thần đồng ý, lập tức hưng phấn tiếp tục nói:
“Hạ học trưởng, anh và bọn em cùng đi vào đi.”
Hạ Quý Thần không lên tiếng nữa nhưng đứng thẳng người, bước về phía trong phòng.
“Đi thôi!”
Mãi đến khi Đường Họa Họa nắm cánh tay Quý Ức rồi lên tiếng lần nữa. Quý Ức mới lấy lại tinh thần từ trong nỗi kinh ngạc "Hạ Quý Thần đồng ý hát". Sau đó nhanh chóng thu lại vẻ mặt kinh ngạc của mình, đi theo Đường Họa Họa bước vào phòng.
Bạc Hà đang đứng trước bục sân khấu, nhìn thấy Đường Họa Họa kéo Quý Ức chạy đến, còn cách một khoảng rất xa đã xé giọng kêu gào:
“Các cậu muốn hát bài gì?”
Thay vì để Quý Ức hát cùng với mình, Đường Họa Họa càng muốn nghe Hạ Quý Thần hát hơn:
“Hạ học trưởng cũng muốn hát, để cho anh ấy hát trước đi!”
Nói xong, Đường Họa Họa còn quay đầu lại, nhìn về phía Hạ Quý Thần:
“Hạ học trưởng, anh muốn hát bài gì, em sẽ chọn giúp anh?”
“Cảm ơn! Để anh tự chọn.” - Hạ Quý Thần trả lời Đường Họa Họa một câu khách sáo. Sau đó liền bước đến trước bục Karaoke.
Bạc Hà vội vàng tránh ra.
Hạ Quý Thần không ngồi xuống ghế mà Bạc Hà vừa mới ngồi. Chỉ khom người, ấn vài cái trên màn hình đối diện với bục Karaoke.
Ngay lập tức trên màn hình lớn tối đen. Hạ Quý Thần cầm lấy micro, đi hai bước đến chính giữa bục. Khi anh dừng lại thì màn hình sáng lên, có giai điệu êm tai vang lên.
Qua một lúc sau, trên màn hình xuất hiện tên bài hát: “Phạm Vi Vài Dặm.”
Sau đó, Hạ Quý Thần liền giơ micro lên. Lúc tên bài hát mờ đi trên màn hình, lời bài hát ở dưới màn hình mới dần dần được hiện lên. Tiếng hát của Hạ Quý Thần qua chiếc micro vọng đến mỗi góc trong căn phòng.