Khóe môi Quý Ức cười lạnh, nói thầm:
“Nói cô không có đầu óc, thật đúng là không có đầu óc! Nhưng mà, Thiên Ca…”
Quý Ức nói đến đây, cố ý dừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói tiếp:
“… Nếu thật có lần sau, lúc đó không có người chịu tội thay thì có phải cô sẽ là người bị cảnh sát bắt đi không?”
“Chậc chậc chậc…” Nếu cảnh đó thật sự xảy ra, trong giọng nói của Quý Ức có mang theo chút thỏa mãn: “Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh kia đã thấy thú vị. Đến lúc đó, trên mạng sẽ bùng nổ. Khi đó, cô nhất định sẽ trở thành người nổi tiếng nhất…”
“Quý Ức, cô mới bị cảnh sát bắt…” - Miệng Thiên Ca thốt ra lời này, trong đầu của cô chợt xẹt qua hình ảnh con dao nhỏ kia, cô chợt ngừng lại.
Cô rõ ràng không cho người giấu lưỡi dao. Cô vẫn cho rằng người của cô vì giúp cô hả giận mà tự ý quyết định, cô còn tính đi hỏi thử.
Nhưng cô chưa từng nghĩ con dao nhỏ kia có liên quan đến Quý Ức. Vì cô không hề nghĩ tới, có người lấy tính mạng của mình ra để đặt cược… Nhưng cô ta lại nói "Dính tới tòa án, còn nói cô không có đầu óc…"
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Thiên Ca đã hiểu rõ tất cả, cô chậm rãi ngồi dậy từ trên giường:
“Con dao nhỏ kia, là chính cô đặt vào, có đúng không?”
“Tính ra cũng không quá ngốc, đáng để khen ngợi!” - Quý Ức nhìn Thiên Ca khen, trên mặt đầy vẻ giễu cợt.
Cho nên, cô bị Quý Ức tính kế. Trong lồng ngực Thiên Ca lập tức tràn ngập lửa nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra ngoài, cô trừng mắt nhìn Quý Ức tức giận lên tiếng:
“Cô tự giấu lưỡi dao để giá họa cho tôi! Ngay bây giờ tôi sẽ đi báo cảnh sát bắt cô, nói cho họ biết chân tướng của sự việc…”
Nói xong, Thiên Ca liền chạy về phía cửa gian phòng.
Quý Ức như nghe được chuyện rất buồn cười, chợt cười khẽ một tiếng, cô chờ đến lúc Thiên Ca đi tới trước mặt mình, mới bình thản lên tiếng:
“Cô có chứng cứ sao?”
Thiên Ca chợt dừng bước.
“Chỉ bằng một hai lời này của cô, cảnh sát sẽ tin cô sao? Người của cô từng giở trò lên quần áo kia. Để lại dấu vân tay ở mặt trên, mà tôi mặc bộ quần áo, có vân tay của tôi cũng rất bình thường. Cô chạy đi báo cảnh sát như vậy, nói là tôi tự dấu lưỡi dao, chẳng những không ai tin cô. Nói không chừng còn sẽ bị người khác nghĩ, cô thẹn quá thành giận, đổ tội cho tôi!”
Cô chính là muốn khiến cho cô ta biết lưỡi dao là do cô dấu, cô ta bị cô tính kế, làm cho cô ta hưởng thụ cảm giác bị oan uổng ấm ức!
Đúng như Quý Ức tưởng tượng, Thiên Ca sau khi nghe xong lời của cô, tâm trạng thay đổi đến mức quái dị. Cô ta dùng sức siết mạnh bàn tay, toàn thân đều bắt đầu run rẩy!
Nhìn thấy Thiên Ca như vậy, trong lòng Quý Ức nổi lên sự sảng khoái nhè nhẹ. Mắt cô lạnh lùng nhìn Thiên Ca, mở miệng, giọng nói lập tức trở nên sắc bén không gì sánh được:
“Tôi sớm đã nói với cô, bốn năm trước cô là bại tướng dưới tay của tôi! Bốn năm sau, cô vẫn là bại tướng dưới tay của tôi như trước! Là cô không nghe, cố ý muốn đấu với tôi!”
“Chuyện hôm nay, chỉ là mới bắt đầu. Hiện tại, thứ mà cô mất đi chỉ là người đại diện.Tương lai sẽ là vinh quang của cô, địa vị của cô, tiền đồ của cô, còn có công ty của cô!”
“Trận chiến này giữa cô và tôi chắc chắn sẽ đánh, điều này là không thể nghi ngờ! Cho dù có một ngày, cô buông tha cho tôi, tôi cũng không buông tha cho cô!” - Tiếng Quý Ức càng nói càng thấp, giọng nói càng ngày càng nhẹ, giữa những từ ngữ khí thế lại càng ngày càng nặng.
“Cuối cùng sẽ có một ngày, cô sẽ là người trắng tay, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!”