Có lẽ là do sự lạnh lùng người đàn ông trước mặt làm cô ta sợ đến môi run lên, chỉ gọi một tiếng “Hạ đạo diễn”, phía sau một chữ cũng không nói ra được.
Trong mắt Hạ Quý Thần bắt đầu hiện lên sự tàn nhẫn, giọng nói đầy sự uy hiếp:
“Lần trước, cô vì muốn đuổi cô ấy ra khỏi đoàn phim, lúc đó cùng với Lâm Chính Ích mắng chửi xúc phạm cô ấy, tôi đã cảnh cáo cô, đó là lần cuối cùng, không ngờ cô lại không biết hối cải còn dám ngấm ngầm hãm hại cô ấy!”
Hạ Quý Thần ở trong đoàn phim thường không hay nói nhiều lời, cho dù có bất cứ diễn viên nào nịnh nọt, anh ta cũng mặc kệ.
Nếu ngẫm nghĩ lại, hình như là từ lúc vào đoàn phim tới nay, đây là lần anh ta nói nhiều nhất.
Thiên Ca nghe được phải ngây người ra một lúc lâu mới kịp phản ứng, người đàn ông này làm gì muốn nói nhiều như vậy, anh ta sở dĩ nói như vậy chỉ là vì để cho mọi người biết, cho tới nay cô không muốn để cho Quý Ức ở lại trong đoàn phim “Ba Ngàn Mộng”.
Cũng có thể từ lúc mới bắt đầu, anh ta đã nghi ngờ vụ việc quần áo có liên quan đến Thiên Ca, cho nên anh ta mới làm lớn chuyện, còn báo cảnh sát, gọi luật sư riêng của mình để hù trợ lý trang phục, chính là muốn để cô ta phải nói ra sự thật trước mặt tất cả mọi người.
Cho nên không đơn giản chỉ là Hạ Quý Thần muốn lấy lại công bằng cho Quý Ức mà anh ta còn muốn thuận theo chuyện này để phá hủy hình tượng của Thiên Ca ở đoàn phim, thậm chí là ở toàn bộ showbiz, nơi mà cô ta vất vả mới xây dựng lên hình tượng của mình.
Thiên Ca hoạt động trong giới showbiz cũng đã nhiều năm, mặc dù cô ta mới vừa bị Hạ Quý Thần hù dọa, nhưng sau khi cô ta lấy lại sự ổn định thì bắt đầu biện minh cho mình:
“Hạ đạo diễn, anh không thể chỉ nghe cô ta nói mà đã kết luận như vậy, nhất định chuyện này là cô ta làm! Lần trước tôi và Quý Ức hơi có chút mâu thuẫn, nhưng tôi căn bản là không để bụng. Lại nói tôi là nữ chính, cô ấy là nữ thứ, tôi có được cái gì khi chèn ép cô ấy?”
Thiên Ca sợ lời nói của mình không đủ thuyết phục mọi người, cũng sợ người xung quanh không tin mình, cô ta dừng lại một chút, ánh mắt hướng vào trợ lý trang phục cách đó không xa:
“Hạ đạo diễn, tôi cảm thấy được chuyện này còn nhiều chỗ chưa thỏa đáng, tôi muốn điều tra kỹ, trang phục đều là cô ta quản, dựa vào cái gì cô ta nói là trợ lý của tôi đã chạm vào thì trợ lý của tôi nhất định đã chạm vào? Nói không chừng là cô ta và người khác liên thủ để hãm hại tôi, chẳng lẽ nghĩ tôi sẽ ngậm bồ hòn(*) sao?”
Trợ lý trang phục vốn cho là mình đã hết liên quan, không ngờ Thiên Ca có thể xoay người, đổ hết mọi chuyện lên người mình, cô ta vô cùng sợ hãi, không hề nghĩ ngợi liền mở miệng:
“Không phải như thế, tôi không có hãm hại chị Thiên Ca, là chị Thiên Ca tìm tôi.”
Trợ lý trang phục càng giải thích, càng có cảm giác bất lực, còn lâu mới có thể được như Thiên Ca, nhất châm kiến huyết (*).
Cô ta biết mình đã sai, cô ta càng sợ chính mình là người duy nhất gánh trách nhiệm, dù sao vết thương của Quý Ức cũng rất nặng, nói không chừng sẽ bị đi tù.
Con người lúc đường cùng, đều phải nghĩ cho bản thân đầu tiên.
Trước đây dù thế nào, cô ta cam đoan tuyệt đối sẽ giữ kín (*), nhưng lúc này vì bản thân, trợ lý trang phục lại liều mạng nói ra tất cả:
“Chị Thiên Ca không chỉ đi tìm tôi mà còn tìm người khác, chị ấy không chỉ làm mỗi việc này!”
***
(*) Ngậm bồ hòn: phải nhẫn nhục chịu đựng điều cay đắng, mà bề ngoài vẫn phải tỏ ra vui vẻ.
(*) Nhất châm kiến huyết: một kim đã thấy máu, ý nói một câu nói đã nói trúng trọng tâm vấn đề.
(*) Giữ kín: nguyên văn là thủ khẩu như bình, là kín miệng không để lộ câu chuyện.