Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 233: Tại sao không nói cho tôi?(3)




Editor: Hồng Phan – Virgo

Beta: Stuki^^

Đôi mắt Qúy Ức liền trợn to, đại não cũng tức khắc trống rỗng, cả người cô giống như bị điểm huyệt vậy, dại ra tại chỗ.

Hôn môi cô là một người nam nhân, nhưng chỉ là một cái đụng chạm như chuồn chuồn lướt nước, xong hắn liền rời khỏi môi của cô.

Thình lình bị hôn, Qúy Ức có chút phát ngốc, cả người cô còn chưa có hoàn toàn bình thường trở lại, môi của người nam nhân kia đã chuyển qua bên tai cô.

Hoàn cảnh xung quanh có chút ồn ào, nhưng xuyên qua tiếng chuông, âm thanh nói nhỏ khe khẽ bên cạnh, tiếng hôn môi ái muội của nam nữ, Qúy Ức vẫn tinh tường nghe thấy được lời nói của người nam nhân kia, hắn cố ý đè giọng đến mức thấp nhất, tưa như dùng âm thanh của hơi thở mà nói ra: “Kỳ thật tôi cũng không tệ lắm, em có muốn thử thích tôi một chút hay không?”.

Người nam nhân vừa nói xong, hắn lại đặt một nụ hôn lên ấn đường của cô.

Đôi môi mềm mại ấm áp của người nam nhân dừng lại trên ấn đường của cô khoảng một giây đồng hồ, sau đó cô nghe được tiếng thở dài như có như không của người nam nhân, giống như là đang tiếc nuối vì thời gian quá ngắn.

Giây tiếp theo, đôi môi của người nam nhân liền rời khỏi trán của Qúy Ức, sau đó hắn lui lại hai bước rồi biến mất trong đám người, để lại một mình Qúy Ức đứng tại chỗ ngây người, còn chưa có hoàn hồn.

Tiếng chuông dừng lại, đèn cũng được bật lên.

Đang ở trong tối, đột nhiên lại sáng đèn làm Qúy Ức chưa kịp thích ứng, cô nhăn nhăn mày, sau đó mới hậu tri hậu giác ý thức, trong năm giây đèn vụt tắt, cô bị một nam nhân xa lạ hôn trộn.

Cô liền mở to mắt, bắt đầu nhìn ngó xung quanh.

Ai nấy cũng đều đang lo chuyện của mình, không có ai là giống như vừa mới hôn trộm cô.

Chẳng lẽ vừa rồi là do cô tự ảo giác?

Quý Ức vừa nghĩ vừa nâng tay lên sờ sờ khóe môi, trên bờ môi của cô dường như vẫn còn sót lại độ ấm từ đôi môi của người đàn ông kia.

Cho nên, trong năm giây kia thật sự có người đứng ở trước mặt cô …..

Chỉ tiếc là nụ hôn kia diễn ra quá nhanh, lúc đó cô lại ở trong trạng thái mơ mơ màng màng nên không có để ý xem hơi thở của người đàn ông đã hôn cô như thế nào?

“Tiểu Ức? Cậu phát ngốc cái gì? Lên lầu thôi!”. Rung chuông kết thúc, mọi người cũng đã rời đi, Đường Họa Họa chuẩn bị lên lầu, nhưng mới hướng về phía cầu thang bước được hai bước thì thấy Qúy Ức vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, liền hô to một tiếng.

Quý Ức không lên tiếng, cô xoay người đi về phía Đường Họa Họa, nhưng đi chưa được hai bước thì lại nhớ tới câu nói của người nam nhân nói với cô trong năm giây kia.

Vì muốn hiểu rõ câu nói kia cho nên Qúy Ức vừa suy nghĩ vừa lẩm nhẩm ra tiếng: “Kỳ thật tôi cũng không tệ lắm, em có muốn thử thích tôi một chút hay không?”.

Quý Ức nói rất nhỏ, Đường Họa Họa đứng cũng hơi cách xa cô cho nên không có nghe thấy cô nói gì, chỉ thấy bờ môi cô đang mấp máy nên liền mở miệng hỏi: “Tiểu Ức, cậu nói cái gì cơ?”.

Quý Ức chỉ lo đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, không có trả lời, vừa đi về phía Đường Họa Họa vừa đưa tay lên chạm vào chỗ ấn đường bị người nam nhân hôn lúc nãy, sau đó lại nghĩ đến trước lúc người nam nhân đó rời đi, hắn có thở dài một tiếng, Qúy Ức liền dừng lại, tim của cô giống như bị kim đâm, nổi lên một trận đau đớn.

Kỳ quái a, người nam nhân kia tại sao lại khiến cho cô có cảm giác bi thương như vậy?

Hắn rốt cuộc là ai? Vì sao lại nói như vậy với cô?

“Tiểu Ức? Tiểu Ức?” Đường Họa Họa thấy Qúy Ức đứng im, liền dứt khoát quay lại chỗ Qúy Ức đang đứng, sau đó vừa hỏi vừa lôi kéo cô đi lên lầu: “Cậu bị làm sao vậy?”.