Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Quý Ức chỉ có thể cố nén lại sự mất tự nhiên trong lòng, nhẹ nhàng kéo ghế dựa bên cạnh Đường Họa Họa ra, sau đó ngồi xuống.
Lớp trưởng thấy mọi người đã đến đông đủ, liền kêu người phục vụ lên để gọi món.
Bởi vì đêm nay có nhiều người đến ăn, cho nên đồ ăn không những rất lâu mới được đưa lên, mà ngay cả Menu gọi món cũng một lúc sau mới có người đưa đến.
Sau lưng Qúy Ức vừa vặn đối diện với cửa phòng ăn, cho nên mấy cái Menu đều được đặt ở gần chỗ của cô, cô cùng Đường Họa Họa chia nhau phát Menu ra, trong lúc vô tình ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hạ Qúy Thần ngồi phía đối diện.
Hạ Qúy Thần ngồi ở gần cửa sổ, trong miệng ngậm một điếu thuốc, mắt nhìn chằm chằm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Tâm tình hắn hình như không được tốt cho lắm, sắc mặt thoạt nhìn rất âm trầm, nhưng dù vậy cũng không thể che lại được sự kiêu ngạo toát ra từ trên người của hắn.
Hắn giơ bật lửa lên, lúc ngọn lửa bùng lên, liền chiếu sáng cả khuôn mặt hắn, vốn dĩ diện mạo của hắn đã rất hoàn mỹ, giờ khắc này lại càng thêm kinh mỹ bức người.
Sau khi châm lửa xong, hắn liền lấy điếu thuốc ở trên môi xuống, không có hút mà chỉ kẹp ở đầu ngón tay.
Người này tật xấu thật đúng là nhiều, đã không hút thuốc thì còn châm thuốc làm gì?
Đáy lòng Qúy Ức thầm cảm thán, xong lại mới phát hiện ra, hình như cô để ý Hạ Qúy Thần hơi nhiều rồi, liền thu hồi tầm mắt, một lần nữa cùng nói chuyện phiếm với mọi người.
Toàn bộ người trong phòng đều khí thế ngất trời, duy chỉ một mình Hạ Qúy Thần là không có mở miệng nói một tiếng nào từ đầu đến giờ.
Chờ người phục vụ mang đồ ăn lên xong, lớp trưởng bắc nồi lẩu thịt bò lên bếp, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Hạ Qúy Thần, mở miệng nói: “Anh Thần, ăn cơm”.
Hạ Qúy Thần tựa như một pho tượng, đầu hơi dịch một chút, nhưng lại vẫn như cũ, không có mở miệng nói chuyện.
Nhưng một lúc lâu sau, hắn vẫn bóp tắt điếu thuốc còn một nửa đang cháy.
Hắn không có vội vàng vác ghế trở lại bàn ăn cơm, mà là bóp tắt điếu thuốc xong, lại nhìn về phía cửa kính của cửa sổ.
Sau Tết âm lịch, độ ấm ở Bắc Kinh vẫn thấp như cũ, trong phòng đang nấu một nồi lẩu, hơi nóng tản ra, tạo thành một tầng hơi nước trên mặt kính cửa sổ.
Đầu ngón tay của Hạ Qúy Thần đang cầm tàn thuốc vẽ vẽ trên mặt kính cửa sổ, bởi vì hơi nước rất nhanh liền tan đi, cho nên chữ hắn viết trên mặt kính cũng chỉ lưu lại trong thời gian rất ngắn.
Lúc đầu Qúy Ức cũng không có để ý đến chuyện Hạ Qúy Thần làm gì trên cửa sổ, nhưng lúc cô đứng dậy múc ngưu hoàn trong nồi lẩu thì nhìn thấy hắn đang viết một chữ “Anh”, bởi vì tò mò, cho nên khi ngồi xuống, cô lại tiếp tục nhìn về phía Hạ Qúy Thần.
Hắn viết rất chậm, từng nét từng nét viết rất nghiêm túc, đợi đến khi hắn viết xong chữ “yêu” thì chữ đầu tiên đã biến mất.
Quý Ức nghĩ thầm, Hạ Qúy Thần là đang muốn viết “Anh yêu em” sao?
Nhưng khi suy nghĩ của cô còn đang mông lung thì chữ cái thứ ba đã đập vào mắt của cô, là chữ “người”.
Mỗi khi hắn viết chữ tiếp theo, thì chữ cái phía trước cũng đều bị hơi nước che mất.
Chờ đến khi hắn viết xong một câu, trên cửa sổ cũng chỉ còn có mỗi một chữ “người”.
Cư nhiên lại không phải như cô nghĩ, Hạ Qúy Thần là đang muốn viết cái gì.
Qúy Ức ngừng ăn cơm, không chớp mắt nhìn chằm chằm tàn thuốc ở đầu ngón tay của Hạ Qúy Thần, trong lòng lại có thể mặc niệm ra một câu hoàn chỉnh mà Hạ Qúy Thần muốn viết: “Anh yêu người, không phải anh yêu em”.
Một câu nói đầy thương cảm a….
Quý Ức liền đem tầm mắt chuyển sang người Hạ Qúy Thần.
Hắn đưa lưng về phía toàn bộ người trong phòng, còn nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.