Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 214: Người duy nhất không quên cô(4)




Editor: Hồng Phan – Virgo

Beta: Stuki^^

Hạ Qúy Thần vội vàng xử lý công việc, nhưng lâu lâu cũng sẽ chú ý Qúy Ức một chút, lúc hắn nhìn thấy cô đang không ngừng nhìn tới nhìn lui chiếc giường thì ấn đường lập tức nhíu lại, hắn trì trộn trong giây lát, sau đó mới nghĩ ra là cô đang buồn rầu chuyện gì.

Hạ Qúy Thần nhìn thời gian trên máy tính, đã 10 giờ, đúng là nên đi nghỉ rồi, hắn tìm điện thoại trên bàn sách, soạn một cái tin nhắn, sau đó gửi qua cho Qúy Ức.

Quý Ức thấy di động rung lên, liền cúi đầu xuống nhìn thoáng qua màn hình, lúc cô nhìn thấy ba chữ “Hạ Dư Quang”, tầm mắt liền chuyển dời về phía người nam nhân đang ngồi trước máy tính, sau đó mới xem nội dung tin nhắn: “Mãn Mãn, nếu em mệt rồi thì đi ngủ trước đi, tối nay anh còn rất nhiều chuyện phải xử lý, em không cần phải để ý đến anh”.

Một chút tâm tư nhỏ của cô nãy giờ, anh ấy đều nhìn ra được.

Chỉ là anh ấy thật sự có chuyện phải xử lý, hay là tìm đại một cái cớ để cô yên tâm đi nghỉ ngơi?

Quý Ức nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trầm tư một lát, cô không hướng về phía “Hạ Dư Quang” mở miệng nói chuyện, mà trực tiếp dùng tin nhắn trả lời lại một chữ “ồ”.

Quý Ức rửa mặt xong thì lập tức leo lên giường.

Công tắc đèn ở gần chỗ Hạ Qúy Thần, hắn thấy cô nằm xuống, liền tắt đèn đi, trong phòng ngoại trừ ánh sáng phát ra từ trong máy tính của hắn thì xung quanh đều là một mảnh đen nhánh.

Vừa nãy Qúy Ức còn ngáp ngắn ngáp dài, bây giờ nằm ở trên giường, mắt đang nhắm nhưng không biết vì sao lại không ngủ được.

Cô không rõ mình lật qua lật lại bao nhiêu lần, rốt cuộc vẫn không ngủ được, cho nên cô liền sờ tìm di động.

Mở WeChat của “Hạ Dư Quang” ra, Qúy Ức mím mím môi, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà gõ một hàng chữ: “Anh Dư Quang, em chừa lại cho anh một nửa giường, khi nào anh xong việc thì nhớ đi nghỉ ngơi”.

Dừng một chút, Qúy Ức lại bổ sung thêm mấy chữ: “Em không có ý gì khác, chỉ cảm thấy thức khuya không tốt cho cơ thể”.

Quý Ức soạn xong tin nhắn, đem đầu ngón tay nhét vào trong miệng, dùng sức cắn cắn móng tay, sau đó vẫn cắn răng ấn gửi đi.

Cô biết “Hạ Dư Quang” nhất định sẽ đọc tin nhắn của cô, cho nên cô liền đặt điện thoại xuống giường, rồi nhắm hai mắt lại.

Qua khoảng hai mươi giây, cô mơ hồ nghe thấy tiếng “Hạ Dư Quang” mở khóa màn hình điện thoại, sau đó điện thoại bên cạnh cô liền sáng lên, cô biết là tin nhắn của anh Dư Quang gửi tới, cô im lặng một lát rồi mới lặng lẽ cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua màn hình.

“Hạ Dư Quang” trả lời lại rất ngắn gọn, chỉ có hai chữ: “Ngủ ngon”.

Quý Ức cũng không có trả lời lại cho “Hạ Dư Quang”, cái gì cần nói thì cô cũng nói cả rồi, tâm tình cũng thả lỏng hơn rất nhiều, cô đặt di động xuống, sau đó nhắm mắt lại, một lát thì liền chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, khi Qúy Ức tỉnh lại thì một nửa giường vẫn trống không.

Ngay cả khăn trải giường cũng ngay ngắn chỉnh tề, dĩ nhiên là không có ai ngủ.

Anh Dư Quang sẽ không phải thật sự có chuyện gấp cần giải quyết cả đêm đi?

Cái ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Qúy Ức cũng vội vàng đứng dậy, liền nhìn thấy “Hạ Dư Quang” đang nằm trên sô pha, trên người đắp một cái chăn mỏng mà buổi chiều hôm qua anh ấy đắp cho cô.

Sô pha có chút nhỏ, vóc dáng “Hạ Dư Quang” lại cao lớn, cho nên hơn một nửa đôi chân đều trong trạng thái lơ lửng trên không trung.

Tư thế như vậy, cô nhìn thấy còn cảm thấy khó chịu, nói chi là anh ấy ….

Tối hôm qua cô cũng đã bỏ qua sự ngượng ngùng để nói anh ấy lên giường ngủ, vậy nhưng anh ấy cũng không có lên.

Là anh ấy tôn trọng cô, sợ ngủ bên cạnh sẽ làm ảnh hưởng tới cô đi?

Đầu ngón tay của Qúy Ức liền nắm chặt chăn.