Hắn cũng không biết chính mình ngồi trong xe đã ngồi bao lâu, điện thoại hắn lại có một cuộc gọi đến.
Ban đầu hắn nghĩ mình nghe nhầm, tiếng chuông điện thoại vang lên thật lâu trong xe, hắn mới chậm chạp nhận thức được, đây là thật.
Hắn móc điện thoại ra, nhìn thoáng qua dòng thông báo, là Lâm Sinh.
Hắn gọi điện thoại cho mình, chắc là nói cho mình biết chuyện giữa cô ấy và Trình Vệ Quốc rồi…
Hàn Tri Phản không biết rõ mình cuối cùng như thế nào, trong lòng không biết vì sao có chút sợ hãi, mặc cho điện thoại trong tay rung lên không ngừng, qua một lát hắn mới vuốt màn hình lên.
Điện thoại được bắt máy, bên trong là giọng của Lâm Sinh: “Tri Phản, chuyện của anh nhờ tôi, tôi đã điều tra được rồi.”
“Anh ở công ty à? Tôi khoảng mười phút nữa sẽ đến chỗ lầu dưới công ty.”
Hàn Tri Phản nuốt nước bọt, mở miệng: “Tôi không ở đó…”
“Ồ? Vậy anh đang ở đâu? Tôi đi tìm anh?” - Sau câu nói của Lâm Sinh, trong điện thoại lại truyền đến một âm thanh: “Khoan đã, có thể không đi cũng được…”
Hàn Tri Phản biết tên công ty mà Lâm sinh chuẩn bị nói ra, không đợi hắn ta trả lời liền mở miệng: “Không cần tới tìm tôi, tôi đang chuẩn bị về công ty.”
“À, vậy được thôi, nếu như tôi tới đó trước thì sẽ đợi trong văn phòng chờ anh.”
Cúp điện thoại, Hàn Tri Phản mới giật mình trong chốc lát, rồi mới khởi động xe, lái xe ra đường chính.
Đến chỗ đỗ xe dưới công ty, Hàn Tri Phản đậu xe xong rồi ngồi trong xe rút ra một điếu thuốc, mới đi vào thang máy.
Đến tầng lầu của phòng tổng giám đốc, Hàn Tri Phản vừa đi ra, thư ký liền ôm mấy xấp tài liệu ra chào đón: “Hàn tổng, ngài Lâm đã đến rồi, đang ngồi trong văn phòng đợi ngài.”
Hàn Tri Phản không nói chuyến, cầm lấy tài liệu trên tay thư ký, lấy bút ra ký vài chữ.
Đợi ký xong, thư ký ôm tài liệu vào người mới nói: “Hàn tổng, chút nữa ngài muốn gặp ngài Lâm trước hay đi họp trước?”
“Trước tiên, gặp…”
Chữ “Lâm” gần buông ra thì Hàn Tri Phản liền ngừng lại.
Hắn lại thay đổi: “Trước tiên, đi họp đã.”
“Được, Hàn tổng.”
Đợi sau khi thư ký đi rời, Hàn Tri Phản không quay lại văn phòng mà đi tới chỗ phòng họp.
Trong suốt cuộc họp, Hàn Tri Phản đều không yên lòng.
Trông qua thì như hắn đang ngồi ở bàn họp, nhưng tâm trí thật ra đã sớm bay xa.
Nội dung của cuộc họp, một chữ hắn cũng không nghe lọt tai, đến khi cuộc họp kết thúc, thư ký vẫn phải nhẹ nhàng đụng hắn một cái, Hàn Tri Phản mới kịp phản ứng, cuộc họp đã kết thúc, hắn mới mở miệng: “Cuộc họp đến đây kết thúc.”
Người trong phòng họp rất nhanh liền tản ra.
Hàn Tri Phản ngẩn người nhìn chằm chằm ra cửa sổ, rồi mới đứng dậy, đi ra khỏi phòng họp, đi đến văn phòng.
Lâm Sinh có thể vì không nghỉ ngơi tốt, nên tựa trên ghế sofa nhắm mắt ngủ bù.
Thư ký đi sau Hàn Tri Phản bất giác muốn đánh thức Lâm Sinh, nhưng lại bị Hàn Tri Phản ngăn cản.
Ra hiệu cho thư ký rời khỏi văn phòng, Hàn Tri Phản đi đến bàn công tác của mình.
Hắn vừa ngồi lên ghế làm việc, Lâm Sinh tỉnh dậy: “Xong hết rồi à?”
Nghe Lâm Sinh nói… Hàn Tri Phản quay người một lát rồi mới nhìn Lâm Sinh mà nói “Ừ” một tiếng.
Sở dĩ, Hàn Tri Phản để cho Lâm Sinh hỗ trợ điều tra, sau khi có kết quả, Lâm Sinh luôn muốn nói cho Hàn Tri Phản biết được, nhưng lúc này đây, Lâm Sinh muốn nói cho Hàn Tri Phản biết, nhưng lại chậm chạp khó mở miệng.