Lâm Na là một cô gái cởi mở, nhiệt tình, không hay thẹn thùng giống như Trình Vị Vãn, sau khi nghe hắn nói xong, Lâm Na đáp lại một cách rất dứt khoát: “Ừ, em muốn gả cho anh, nhưng mà Tri Phản, anh không chịu lấy em.”
Đầu ngón tay đang cầm di động của Hàn Tri Phản nhịn không được siết chặt.
Thấy hắn mãi vẫn không nói gì, Lâm Na lại mở miệng: “Tri Phản?”
Nghe thấy tiếng gọi của Lâm Na, nhưng hắn vẫn không có phản ứng.
Một lúc lâu sau, hắn mới cố sức nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhắm mắt lại, nói từng chữ một: “Anh lấy.”
“Cái gì?” - Đầu dây bên kia, hẳn là Lâm Na đã nghe rõ lời hắn nói, nhưng có vẻ như cô không thể tin được.
Sau khi nghi ngờ hỏi lại hắn, cô cũng không đợi hắn lên tiếng, đã nói tiếp: “Tri Phản, anh nói gì?”
“Anh nói...”- Hàn Tri Phản dừng lại trong chốc lát, sau đó mấp máy môi nói:
“... Anh lấy em.”
Lần này, không đợi Lâm Na lên lên tiếng, Hàn Tri Phản đã tiếp tục nói: “Lâm Na, chúng ta kết hôn đi, càng nhanh càng tốt.”
----
Trình Vị Vãn gặp lại Hàn Tri Phản đã là chiều ngày thứ sáu.
Lúc đó, cô đang chơi đùa với Trình Hàm ở trong phòng dành cho bé thì nghe tiếng xe quen thuộc dưới lầu vọng đến.
Cô nhận ra đó là tiếng xe của Hàn Tri Phản, Trình Vị Vãn vốn đang ngồi cạnh cửa sổ, gần như không chút nghĩ ngợi, cô đã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe dừng hẳn, Hàn Tri Phản bước xuống xe.
Nhìn thấy Hàn Tri Phản, quản gia từ trong nhà lập tức chạy ra đón: “Hàn tiên sinh, cậu đã quay về rồi?”
Hàn Tri Phản chỉ khẽ gật đầu, không đáp lại lời của quản gia, mà đi thẳng vào trong.
“Hàn tiên sinh, tối nay cậu có dùng cơm ở nhà không?” Quản gia lại hỏi.
Bà vừa nói xong thì cánh cửa bên kia xe bị đẩy ra, một cô gái xinh đẹp bước ra: “Tri Phản?”
Bước chân của Hàn Tri Phản thoáng khựng lại, trước tiên, hắn quay sang nói với quản gia “Không cần đâu, tôi về lấy tài liệu rồi lập tức đi ngay”, sau đó hắn mới nhìn về phía cô gái xinh đẹp kia.
Hắn không nói gì, có lẽ là đã đáp lại cô gái kia bằng ánh mắt. Cho nên cô ta mới đi đến trước mặt hắn, giày cao gót gõ trên nền đá.
Cô ta rất lễ phép, trước tiên, quay sang mỉm cười với quản gia, sau đó mới nhìn về phía Hàn Tri Phản, nói: “Em muốn dùng toilet.”
Hàn Tri Phản liếc nhìn quản gia đang đứng bên cạnh, bà lập tức hiểu ý hắn, nhanh chóng quay sang cô gái trẻ kia làm động tác mời, rồi dẫn cô ta đi vào trong.
Hàn Tri Phản đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó cũng đi vào.
Chỉ một lát sau, Trình Vị Vãn đã nghe thấy tiếng bước chân của hắn vang lên bên ngoài cửa phòng dành cho bé.
Cửa phòng không khóa, Hàn Tri Phản muốn đi đến thư phòng, hiển nhiên phải đi ngang nơi này.
Trình Hàm đang chơi đùa thì khóe mắt liếc thấy Hàn Tri Phản, thằng bé lập tức mở miệng gọi hắn bằng chất giọng non nớt: “Ba ba.”
Hàn Tri Phản dừng bước, đáp lại Trình Hàm đang nằm bò trên chăn một tiếng “Con trai”, sau đó mới ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc, ánh mắt của hắn và Trình Vị Vãn chạm vào nhau.
Nhưng chỉ một giây ngắn ngủi, Trình Vị Vãn đã cụp mắt né tránh, đợi đến lúc cô ngước mắt lên, bóng dáng của Hàn Tri Phản đã biến mất ở cửa.
Hắn ngồi ngây người ở thư phòng trong chốc lát, sau đó cầm một phần tài liệu đi ra.
Lúc đi qua phòng dành cho bé, hắn cũng không ngừng lại.
Cô gái trẻ tuổi kia hẳn là vừa ra khỏi toilet thì chạm mặt Hàn Tri Phản, cho nên ở trên phòng, Trình Vị Vãn có thể loáng thoáng nghe được tiếng cô ta thân mật gọi: “Tri Phản.”
Hàn Tri Phản không đáp, nhưng cô gái kia vẫn tiếp tục nói.