Trong quá trình Trang Thừa ăn thức ăn, thỉnh thoảng tầm mắt sẽ phát sinh va chạm với cậu phục vụ vừa nãy, kết quả chính là cậu phục vụ đỏ bừng hai má, gấp gáp di chuyển đường nhìn.
Lâm Diễn ngồi ở phía sau quầy thu ngân, vỗ vỗ gò má mình, hít sâu mấy lần mới khiến vầng đỏ trên mặt thoáng rút đi.
Lâm Diễn rất dễ mắc cỡ, cậu cũng không biết vì sao.
Lúc này khách trong tiệm chỉ còn lại vài người, bởi vì đại đa số đều đã muốn về nhà ăn cơm. Ánh mắt Lâm Diễn quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Trang Thừa đang chậm rãi uống trà sữa.
Kỳ thực giới thiệu trà sữa cho anh là Lâm Diễn cố ý đó, bởi vì cậu rất muốn nhìn thử bộ dáng một đại lão gia uống trà sữa, người khác hoặc là uống cà phê hoặc là uống trà, người uống trà sữa thật sự rất ít.
Sự thực chứng minh, cho dù Trang Thừa uống trà sữa, bộ dạng đó vẫn là rất khiến người ta hưởng thụ.Cứ như thứ anh uống không phải trà sữa, mà là thức uống nào đó rất có tiếng.
Lâm Diễn một bên nhìn Trang Thừa đến phát ngốc, trên tay một bên lại vô ý thức di động, rất nhanh đã phát họa ra hình dáng lúc Trang Thừa uống trà sữa.
Trang Thừa lúc này cũng đã uống xong trà sữa chuẩn bị đi qua tính tiền, Lâm Diễn giật mình, nhìn đến thực đơn dưới tay bị hình người nho nhỏ của mình vẽ lên, mặt lại đỏ bừng.
Trang Thừa nhìn tên nhóc mặt đỏ trước mặt mình, bất đắc dĩ cười: “Sao cậu vừa nhìn thấy tôi là đỏ mặt, lẽ nào để ý tôi rồi?”
Ngữ khí nửa trêu ghẹo nửa nghiêm túc.
Vừa hay anh cũng rất hứng thú với cậu phục vụ này.
Thế là trên mặt Lâm Diễn lại càng đỏ hơn.
Trang Thừa không chọc ghẹo Lâm Diễn nữa, ánh mắt rơi lên một trang giấy bị đè dưới tay Lâm Diễn. Thừa lúc Lâm Diễn đỏ mặt lúng ta lúng túng thì rút ra.
Lâm Diễn giật nảy, đưa tay muốn đoạt lại: “Quý khách… đây là của tôi…”
Trang Thừa lại là dựa vào ưu thế thân cao mà giơ cao tờ giấy, nhìn thấy nội dung trên trang giấy, khóe môi giương lên một nụ cười xấu xa, cố ý tà ác mà quan sát đánh giá Lâm Diễn một phen: “Ố? Không phải là thật sự thích tôi rồi chứ.”
Trang Thừa câu môi, “Vậy đại gia tôi liền thu nhận em vậy.”
Lâm Diễn đỏ mặt quyết định không để ý trêu chọc của Trang Thừa, mà giả bộ trấn định nhìn người nào đó cười xấu xa trước mắt: “Vị khách này, bánh ga-tô matcha và trà sữa hồng sau khi giảm giá tổng cộng là hai mươi đồng tiền, bổn tiệm không nhận quét thẻ dưới một trăm đồng, cho nên xin trả tiền mặt.”
Sau đó nhìn trang giấy có hình vẽ trong tay Trang Thừa: “Tranh vẽ tay một bức mười đồng.”
Trang Thừa buồn cười câu môi, nhìn cậu: “Thật là một kẻ hám tiền, năm mươi đồng, vẽ thêm cho tôi hai bức nữa.” Nói xong, liền móc ra một tờ tiền giấy năm mươi đồng giao cho Lâm Diễn.
Lâm Diễn cũng không khách khí, sau khi quan sát toàn thân Trang Thừa thì cúi đầu xoạt xoạt xoạt trực tiếp vẽ lên trang giấy, một bên vừa vẽ còn một bên thì cười trộm. Lúc Trang Thừa sáp tới muốn nhìn thì chắn lại không cho xem.
Mấy phút sau, trong tay Trang Thừa nắm hai trang giấy xếp đến chỉnh chỉnh tề tề lên lầu về nhà trong ánh mắt của Lâm Diễn.
Nguyên nhân là vì Lâm Diễn ngàn dặn vạn dò nói với Trang Thừa, nhất định phải về nhà mới được giở ra xem, nếu không sau này sẽ không vẽ giúp anh nữa. Sau đó còn một đường dõi mắt tiễn Trang Thừa lên lầu…
Về đến nhà, máy tính cũng không bật Trang Thừa liền vội vàng mở trang giấy được xếp ngay ngắn kia.
…
Một trang giấy vẽ Godzilla với đầu chibi Trang Thừa xuất hiện trước mắt, mà bên dưới đầu chibi của Lâm Diễn lại là cơ thể Ultraman.Godzilla đáng thương hề hề bị đánh nằm rạp trên đất, trên đầu còn có mấy cái dấu chữ thập cộng thêm mấy cục u nổi chồng lên nhau, Ultraman ở một bên dương dương đắc ý.
Bên cạnh còn có chữ viết tay đáng yêu: “Hừ hừ, đánh anh nga!” Còn vẽ một cái mặt quỷ.
Trang Thừa bỗng bật cười.
Tác giả: Ngọa Tào Khoái Bát Hạ
Edit: Sài Đao
****