Đại Tế Tư Bất Đắc Dĩ

Chương 11: Ta biết mình ngu ngốc




Thạc Hồ dùng chiêu tự sát uy hiếp hoàng đế ban hôn với Cửu Tư. Khi đạo thánh chỉ truyền đến Bắc Đẩu Điện, trên dưới đều xôn xao bàn tán như ngày hội. Ai cũng biết Túc Văn là nam sủng được đại tế tư của họ dốc hết tâm sức nuôi nấng, danh phận gì cũng chưa có thì đại tế tư đã phải lấy công chúa, vậy Túc Văn kia thì tính sao? Công chúa liệu có chấp nhận được chuyện phu quân của mình tiếp tục nuôi nam sủng? Nữ nhân bình thường còn không thể chấp nhận được chuyện nhục nhã như thế, huống hồ là công chúa lá ngọc cành vàng quen được nuông chiều sủng ái?

Cửu Tư hờ hững đón nhận đạo thánh chỉ. Thương tích của hắn đã bình phục, không cần phải sử dụng cái thân xác chật vật này nữa. Hắn cho rằng đã đến lúc nên trở về với chính mình. Có điều, Bắc Đẩu Điện vẫn còn rất hữu ích với hắn. Nơi đây thần khí thịnh vượng, có thể giúp hắn che giấu tung tích hoàn hảo, không sợ bị bọn người của Cửu Trùng Thiên đánh hơi được.

Cửu Tư đi đến phòng bếp tìm Túc Văn, muốn nói cho y biết hắn định trở về đầm lầy Bạch Dạ khôi phục chân thân. Không ngờ Phượng Kỳ còn nhanh chân hơn cả hắn, sớm đã đem chuyện ban hôn kể lại cho Túc Văn nghe.

“Ban hôn thì ban hôn, liên quan gì đến ta?”

Túc Văn dửng dưng hỏi, vẫn không rời tay khỏi mấy cây thảo dược. Chuyện này thì thấm tháp gì so với việc năm ấy Cửu Tư chạy đến kể cho y nghe đã động tình với phàm nhân, thỉnh cầu y nghĩ cách cứu sống kẻ ấy, còn vì kẻ ấy chịu nỗi khổ nhục hình của bách điểu mà chưa lần nào lên tiếng xin tha. Y biết tình cảm Cửu Tư dành cho kẻ ấy quá mức sâu nặng. Ai bảo rằng chỉ cần người mình yêu được hạnh phúc thì bản thân cũng sẽ hạnh phúc theo? Đối với Túc Văn, dù nhìn thấy Cửu Tư hạnh phúc hay đau đớn vì kẻ ấy thì y đều thống khổ. Bất quá, y phải đè nén lại sự thống khổ chúc phúc cho họ. Nào ngờ được, kẻ ấy lại phụ bạc tình cảm của người mà cả đời y sở cầu bất đắc. Y hận kẻ ấy nhưng càng hận Cửu Tư hơn. Nếu đã không yêu y, thì cũng nên yêu một ai khác xứng đáng hơn y, có vậy mới khiến y cam tâm buông bỏ. Chính vì Cửu Tư yêu sai người, lại vì Cửu Tư rơi vào bước đường cùng không chốn dung thân thế này, Túc Văn không có cách nào, càng không đành lòng nào ly khai hắn. Ở cùng hắn, biết rõ trong lòng hắn có kẻ khác không phải mình, nhưng vẫn phải đối xử tốt với hắn, giả vờ là người bằng hữu chí thân của hắn, chẳng khác nào đang giết dần giết mòn Túc Văn trong lặng lẽ.

“Cũng phải.” Phượng Kỳ bỗng nhiên nhớ lại tiểu hài tử mà y nuôi, có chút buồn bã nói. “Ngươi không phải là Túc Văn trước đây. Nếu là Túc Văn trước đây, nghe tin Cửu Tư sắp thành hôn chắc sẽ khóc cạn cả nước mắt.”

Từng nếm trải qua nỗi đau to lớn kia, Túc Văn tự nhiên sẽ vô cảm trước mấy nỗi đau vụn vặt này. Huống hồ Cửu Tư không hề thích vị công chúa kia, y không nghĩ hôn sự sẽ diễn ra được. Một khi Cửu Tư không muốn, chẳng ai bắt ép nổi hắn. Y thản nhiên nói:

“Nước mắt của ta đâu dễ lấy như vậy? Vì Cửu Tư mà khóc thì lại càng không.”

“Tại sao?” Phượng Kỳ ngạc nhiên hỏi.

Túc Văn cụp mắt xuống. Y đã từng khóc khi nghe Cửu Tư nói về tình yêu của hắn và phàm nhân kia. Lúc đó, dù không cố tình khóc thì nước mắt vẫn cứ vô thức rơi ra. Y yêu một người không có gì sai. Khóc vì một người cũng không có gì sai. Chỉ là y muốn chừa lại chút tự tôn cuối cùng, không thể lại trở nên yếu đuổi ủy mị, hết lần này đến lần khác đều khóc vì Cửu Tư.

“Vì Cửu Tư không phải người trong lòng của ta.”

“Vậy người trong lòng của ngươi là ai?” Phượng Kỳ hỏi xong lại lo lắng: “Chắc không phải là Đơn Chu chứ?”

Túc Văn không thèm trả lời. Phượng Kỳ chưa gì đã thấy sắc quên bạn, xem y như tình địch. Nếu vậy để Phượng Kỳ hoang mang một chút cũng rất đáng.

Cửu Tư lặng lẽ quay bước về phòng. Hắn thấy khó chịu. Hắn không hiểu vì sao lại thấy khó chịu, nhưng khi biết Đơn Chu là người trong lòng của Túc Văn thì bỗng dưng tức giận cực độ và có cảm giác bị phản bội ghê gớm. Hắn đã từng nghĩ kể cả khi bản thân mất hết tất cả thì vẫn còn có người bằng hữu như Túc Văn ở bên cạnh. Hóa ra hắn sai rồi. Túc Văn không phải là thứ luôn tự nhiên túc trực bên cạnh hắn. Một ngày nào đó, vì một người nào đó quan trọng hơn cả hắn, Túc Văn cũng sẽ bỏ lại hắn giống như phàm nhân kia. Hắn có trân trọng yêu thương họ cách mấy thì họ cũng sẽ bỏ hắn mà đi.

Tâm ma nắm bắt ý thức của hắn, dõng dạc lên tiếng: “Ngươi nghĩ đúng rồi. Sẽ không có ai tình nguyện ở bên cạnh người đã mất hết tất cả như ngươi. Khi xưa ngươi là tam điện hạ được chư thần tôn kính, nhưng giờ đây ngươi chẳng là gì cả, ngay đến một phàm nhân tự do tự tại ngươi còn không bằng.”

Cửu Tư như bị thôi miên, bao nhiêu đố kỵ, phẫn hận mặc sức tuôn trào. Hắn bất mãn thỏa hiệp: “Vậy ta phải làm sao?”

“Trở thành kẻ cường mạnh đáng sợ nhất, khiến cho từ nay về sau không một ai dám bỏ ngươi mà đi nữa.”

Một tia thanh tỉnh thoáng ẩn thoáng hiện trong mắt Cửu Tư. Lý trí của hắn đang tự vực dậy. Cho dù những lời này cám dỗ tới đâu thì hắn cũng không thể biết sai mà vẫn phạm.

“Không! Túc Văn và ta tương giao đã lâu, y sẽ không đối xử với ta như vậy.” Hắn ôm đầu tự nhủ với chính mình.

“Tại sao lại không thể! Là do ngươi hại y ra nông nỗi này. Y hận ngươi. Nếu không, sao ngay từ đầu không nói cho ngươi biết việc y khôi phục trí nhớ? Khi xưa ngươi là tam điện hạ thì còn có bằng hữu, giờ đây ngươi chỉ là một thứ rắc rối ai cũng muốn bỏ đi. Haha!”

Tâm ma cười lạnh vào mặt hắn. Hắn kích động vung tay đập vỡ đồ đạc trong phòng, lúc ngước mắt nhìn lên tấm gương soi, chỉ thấy hai hòn máu đang trôi nổi trên khuôn mặt lãnh diễm tàn khốc, không còn nhận ra được gì nữa.

Túc Văn nấu xong món canh bổ đem đến phòng cho Cửu Tư nhưng không thấy Cửu Tư đâu, nhiều ngày sau đó Cửu Tư cũng không quay lại Bắc Đẩu Điện. Túc Văn canh cánh không yên hỏi Phượng Kỳ:

“Lẽ nào Cửu Tư cũng không nói cho ngươi biết là đi đâu sao?”

Phượng Kỳ xoa xoa cổ: “Ngài ấy càng ngày càng thần bí, nếu ngài ấy đã nói thì sao ta lại không nhớ được? Ngài ấy không phải trẻ lên ba, tự có chủ ý của mình, ngươi không cần lo lắng, sớm muộn cũng quay về thôi.”

“Là do ngươi không hiểu Cửu Tư. Người thì sẽ về nhưng lúc nào cũng mang thương tích về theo. Trên Cửu Trùng Thiên còn vậy, huống hồ giờ là ở nhân gian? Ta cũng muốn không lo, lại không ngăn được bản thân.” Túc Văn thở dài rồi nói tiếp: “Thôi vậy. Ta đi gặp Đơn Chu một lúc để lấy thảo dược.”

“Ta cũng muốn đi.” Phượng Kỳ hí hửng nói.

Túc Văn dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua người y: “Ngươi ở đây cho ta. Nếu Cửu Tư trở về lại bị thương thì ngươi phải có mặt chữa trị cho y. Không được đi đâu hết.”

Phượng Kỳ sa sầm mặt, không nguyện ý lắm. Túc Văn như đọc thấu suy nghĩ của y, nói: “Lần sau ta sẽ sắp xếp cho hai người gặp riêng nhau, coi như đền bù. Thế nào?”

Phượng Kỳ nghe vậy khởi sắc trở lại: “Nhất ngôn vi định.”

“Nhất ngôn vi định.”

Túc Văn đi đến nơi hẹn, thấy Đơn Chu đã đứng đợi y từ sớm. Đơn Chu cầm giỏ thảo dược giao cho Túc Văn, hơi buồn rầu nói:

“Sư tôn, từ khi người đi, Thanh Lương cung xơ xác tiêu điều hẳn. Ta không giống người có thể nhớ hết đặc tính của từng loại hoa cỏ, muốn bảo vệ chúng cũng lực bất tòng tâm. Do đó, có nhiều thảo dược sớm đã tàn héo, không biết người còn dùng được không nên ta vẫn hái theo.”

“Chắc là được, cũng coi như đỡ cho ta phải tốn công phơi khô.” Túc Văn cười thản nhiên.

“Thuốc này là để cứu ai?”

Túc Văn lắc đầu: “Không nói được.”

“Vậy cứu người này xong, người theo ta về Cửu Trùng Thiên đi.” Đơn Chu lại nói. Y không đành lòng nhìn dáng vẻ bình phàm chân chất này của Túc Văn. Rõ ràng là một vị thần quân tiêu dao tự tại, xuống nhân giới rồi phải gánh chịu nỗi đau sinh lão bệnh tử, đời đời trầm luân không lối thoát.

“Làm sao về?” Túc Văn vô tư hỏi.

“Tư Mã Yến từng nói qua, người chỉ cần lấy ta, Cửu Trùng Thiên có đại hỉ thì phụ đế tất sẽ ân xá cho lỗi lầm của người, để người quay lại nơi đúng nghĩa thuộc về mình.”

“Đơn Chu, ngươi có yêu ta không?”

Đơn Chu giật khóe mắt: “Ta trước giờ luôn kính yêu người.”

“Kính yêu? Thêm một chữ thì ý nghĩa cũng đã khác đi rồi. Ngươi không yêu ta, vì muốn để ta quay lại Cửu Trùng Thiên mà bắt ép bản thân lấy ta. Sau đó thì sao? Nếu có ngày ngươi tìm được ý trung nhân, lẽ nào ngươi không muốn lấy người đó? Ta lúc ấy sẽ thế nào? Đơn Chu, khi ta quyết định thả Cửu Tư ra, ta đã nhắm sẵn hậu quả tồi tệ nhất cho bản thân rồi. Thế này vẫn chưa khiến ta sợ hãi được. Ta nhận ý tốt của ngươi, nhưng nếu ngươi còn xem ta là sư tôn, đừng để ta phải thấy áy náy.”

“Sư tôn, ta biết trong lòng người có ai, vì ai mà dù biến thành thế nào cũng không oán thán. Nếu trong lòng huynh ấy cũng có người, ta đương nhiên sẽ thành tâm chúc phúc hai người. Đằng này, huynh ấy vì một phàm nhân tự nguyện sa đọa, người hà cớ gì phải chịu khổ cùng huynh ấy? Ngàn vạn lần không đáng.”

“Đợi đến khi ngươi yêu một ai đó, tự sẽ biết ta làm vậy là đáng hay không. Người ngươi yêu có thể phụ ngươi rất nhiều, nhưng tìm khắp thiên hạ này, trong mắt ngươi, trong tâm ngươi, lại không chứa đựng được ai khác ngoài hắn. Vì hắn, ta có làm thần hay không, có quay lại Cửu Trùng Thiên hay không, đều chẳng còn quan trọng nữa.”

“Người thế này chính là…chính là ngu ngốc.” Đơn Chu tức đến nỗi không kìm được lời lẽ.

Túc Văn nhìn Đơn Chu, chẳng những không tức giận mà còn rất đồng tình: “Ta biết ta ngu ngốc từ lâu rồi.”

Đơn Chu hừ lạnh, chẳng biết phải nói gì với y nữa.