Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Lưu Diệu vừa dứt lời, Hô Diên Yến vừa bị bẻ gãy ngón tay đã dẫn theo ba mươi nghìn quân quay trở về —— không dám tiến lên, chỉ đứng chờ ở bên ngoài, trợ giúp Lưu Diệu.
Đương nhiên, nếu Vương Di và Lưu Diệu thật sự động thủ, Hô Diên Yến cũng sẽ không tiến lên giúp đỡ Lưu Diệu đánh đuổi Vương Di ngay, còn phải xem tình huống cụ thể thế nào.
Nếu Lưu Diệu chiếm thế thượng phong, Hô Diên Yến sẽ dệt hoa trên gấm, hoàn toàn giẫm đạp Vương Di cho đến chết, để báo thù cho việc cướp tiền bẻ gãy ngón tay.
Nếu Vương Di chiếm thế thượng phong, đánh bại Lưu Diệu, Hô Diên Yến sẽ quay đầu bỏ chạy, chạy đến chỗ Hoàng đế Lưu Thông của Hán quốc tố cáo tội ác của Vương Di, nói Vương Di gi3t ch3t Lưu Diệu, ý đồ tạo phản, hắn ta muốn chỉnh chết Vương Di.
Dù sao ba đội quân này đều đến từ Hán quốc, mỗi người thờ một chủ, mối quan hệ cũng không giống như đồng liêu cùng một nước, ngược lại càng giống kẻ thù hơn!
Vì sao khi quân đội Hán quốc tấn công lại không có phương pháp cùng hay sự phối hợp nào? Tất cả đều đánh cướp, giành giật nhau? Thậm chí còn vì chiến lợi phẩm mà đối đầu với nhau? Có tổ chức nhưng vô kỷ luật, tính kế đào hố lẫn nhau?
Thật ra, bởi vì trong vòng một năm đã thay đổi ba người thống trị, lòng người tan rã, không dễ dẫn dắt đội ngũ.
Lúc còn trẻ Vương Di từng làm hiệp sĩ giang hồ, khi ấy hắn đã quen biết Lưu Uyên - Thế tử Hung Nô đang làm con tin tại Lạc Dương, bởi vậy đã hình thành nên mối quan hệ, khi Lưu Uyên tự nhận mình là hậu duệ của Trung Sơn Tĩnh vương Lưu Thắng, rồi thành lập Hán quốc, Vương Di làm thổ phỉ, bị đuổi ra khỏi Trung Nguyên, dứt khoát đầu quân cho Lưu Uyên.
Hoàng đế khai quốc Lưu Uyên “khao khát nhân tài”, chỉ cần là người có thể đánh giặc, ông ta sẽ chấp nhận, căn bản không quan tâm ngươi là nô lệ hay thổ phỉ, cũng mặc kệ ngươi là người Trung Nguyên, Tiên Bi hay tộc Yết. Vậy nên, nô lệ Thạch Lặc và thổ phỉ Vương Di đều nhanh chóng trưởng thành trong các cuộc chiến tranh bành trướng của nhà Hán, nắm giữ quyền lực quân sự.
Quân lương mà Lưu Uyên cung cấp cho bọn họ chỉ có thể bảo đảm việc không bị đói chết, còn lại trang bị hoặc muốn kiếm tiền nuôi gia đình, về cơ bản đều dựa vào bản thân mình cướp đoạt.
Thế nên, Vương Di được gọi là đại tướng, nhưng trong xương cốt vẫn là cướp.
Lưu Uyên vừa chết, Thái tử Lưu Hòa kế vị, chưa đến ba ngày đã bị hoàng tử thứ hai Lưu Thông xử lý, sau khi Lưu Thông kế vị, dù là Thạch Lặc hay Vương Di, kỳ thật đều không mấy kính trọng và trung thành với tân đế, chỉ mượn một nơi để cư trú mà thôi, dùng danh nghĩa của quân đội Hán quốc càn quét cướp bóc khắp nơi.
Sau khi bị đám cướp này càn quét, vùng đất đó sẽ trở thành lãnh thổ của Hán quốc, cho nên Lưu Uyên chưa bao giờ quản lý bọn họ, mặc kệ mèo đen hay mèo trắng, bắt được chuột đều là mèo tốt.
Hô Diên Yến là quý tộc của Hung nô Hán quốc, căn bản không thể so sánh được với tốc độ sinh trưởng dã man của Thạch Lặc và Vương Di, bị bẻ gãy hai ngón tay thì dứt khoát bỏ cuộc.
Quân đội của Lưu Diệu thì khác, những người này đều đã đi theo Lưu Diệu từ lâu, cộng thêm việc hắn là con nuôi của Lưu Uyên, nên chưa bao giờ thiếu thốn tiền tài hay trang bị, thuộc hạ dưới trướng đều có Hán quốc nuôi dưỡng, đó là một đội quân chính quy vô cùng hiếm thấy, đội quân chính quy này vốn dĩ cũng giống như Lưu Diệu, trung thành tuyệt đối với Hoàng đế Lưu Uyên.
Nhưng Lưu Uyên vừa chết, mấy người con trai tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, Lưu Diệu chỉ là con nuôi, ngôi vị Hoàng đế không liên quan gì tới hắn, cho nên thuộc hạ của Lưu Diệu cũng giữ thái độ xem xét, không biết ngày mai ai sẽ ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, trung thành với ai cũng không đảm bảo. Vì vậy, bọn họ dứt khoát chỉ trung thành với Lưu Diệu, nguyên tắc của Lưu Diệu là anh trai nào ngồi lên long ỷ, ai cho ông ta quân lương, ông ta sẽ nghe lệnh người đó, có sữa chính là Hoàng đế.
Hiện tại anh hai Lưu Thông làm Hoàng đế, nuôi dưỡng quân đội của Lưu Diệu, Lưu Diệu cũng tạm thời nghe lệnh ông ta.
Hô Diên Yến là anh họ của Lưu Thông, hắn ta vẫn luôn chướng mắt đứa con nuôi như Lưu Diệu, cảm thấy ông ta chỉ là con chó được người nhà họ Lưu nuôi dưỡng để trông cửa mà thôi, nhưng dưới sự làm nền của Vương Di và Thạch Lặc, mối quan hệ giữa Hô Diên Yến và Lưu Diệu lại trở nên tốt đẹp.
Vương Di, Lưu Diệu, Hô Diên Yến, ba đội quân đang đối đầu với nhau ở bên ngoài hoàng cung Đại Tấn, nhất thời không rảnh lo việc tấn công hoàng cung yếu ớt như vỏ trứng gà!
Vĩnh Gia Đế thấy Lưu Diệu liên thủ với Hô Diên Yến, cảm thấy Vương Di nhất định sẽ thất bại, sửa miệng ngay: “Lưu tướng quân! Trẫm muốn làm mai cho Lưu tướng quân, tạo nên mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nước Tần Tấn! Trong hậu cung của Đại Tấn ta vẫn còn công chúa Thanh Hà, nữ nhi của chính cung Hoàng hậu, thân phận quý trọng, nghe nói Lưu tướng quân còn chưa có hôn ước, đây chính là duyên phận, công chúa Thanh Hà trở thành phu nhân của Lưu tướng quân, đúng là duyên trời tác hợp.”
Thành thật mà nói, một tên thổ phỉ như Vương Di, cũng chưa từng gặp kẻ nào vô sỉ như Vĩnh Gia Đế, trong một đêm đã hứa gả công chúa Thanh Hà ba lần, gió chiều nào theo chiều ấy.
Vương Di nổi giận: “Cẩu Hoàng đế! Không phải ngươi vừa nói sẽ gả công chúa Thanh Hà cho ta hay sao? Một nữ tử hứa gả cho ba nhà, tên cẩu Hoàng đế như ngươi đúng là chó thật!”
Vĩnh Gia Đế bị mắng mỏ xúc phạm, nhưng vẫn cố gắng chịu nhục, không chút xấu hổ, nói: “Mỹ nhân như giang sơn, anh hùng trong thiên hạ đều tranh giành.”
Lưu Diệu vội vàng nói: “Nói rất đúng! Ta đã nghe danh công chúa Thanh Hà từ lâu, chỉ có công chúa dòng chính, độc nhất vô nhị của Đại Tấn, mới xứng đôi với ta, ta muốn vị công chúa này! Mau chóng đưa phu nhân của ta ra đây! Ta sẽ tha mạng cho ngươi!”
Vĩnh Gia Đế chỉ chờ những lời này: “Đã chuẩn bị xong rồi, Lưu tướng quân chờ một lát, đưa ra ngay đây.”
“Đợi đã!” Lưu Diệu vung tay lên “Ta muốn đích thân phái vài người vào đón dâu —— tiểu cô nương thẹn thùng, ta sợ nàng sẽ làm ra chuyện gì quá khích, ngộ nhỡ biến hôn lễ thành tang lễ thì rất khó coi.”
Lúc này Vĩnh Gia Đế vẫn chưa dám mở cửa, sợ bị Lưu Diệu lừa gạt, ngộ nhỡ vừa mở cửa ra, cả đám người đồng loạt xông vào, chẳng phải hắn vừa tốn một vị công chúa vừa bị mất nước hay sao? Hắn nói: “Mời khách quý đón dâu ngồi vào giỏ mây để đi lên.”
Nói xong, từ trên tường cao của hoàng cung hạ xuống vài cái sọt được buộc bằng dây thừng dài.
Lưu Diệu đưa mắt ra hiệu, Vương Duyệt và Tuân Hoán hoá trang thành thị vệ Hung nô đứng vào chiếc sọt, sau đó được kéo lên.
Vương Duyệt cố ý cọc cằn nói: “Phu nhân của tướng quân chúng ta ở nơi nào? Mau đưa chúng ta đi gặp nàng.”
Tuân Hoán lấy ra sợi dây thừng, phụ họa nói: “Nhanh lên!”
Vĩnh Gia Đế nhìn dây thừng trong tay Tuân Hoán, biết nó dùng để trói Thanh Hà, sợ tính tình công chúa quá cứng cỏi, luẩn quẩn trong lòng lại phí hoài bản thân, hỉ sự lại biến thành tang lễ sẽ không tốt, vội vàng nói: “Không cần làm phiền hai vị khách quý, chúng ta đút cho công chúa Thanh Hà ăn một vài thứ, đảm bảo nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Điện Tử Quang, từ rất xa đã nghe thấy lời thóa mạ của công chúa Hà Đông: “Đường đường là Hoàng hậu Đại Tấn! Lại bán công chúa cầu vinh! Ngươi mà cũng xứng làm Hoàng hậu! Ta thấy ngươi rõ ràng là tú bà ở lầu xanh!”
Chỉ có công chúa Hà Đông mới có thể mắng ra những lời th0 tục như thế.
Tào Thục bị hai tên thị vệ trói vào cột, cũng mắng to: “Lũ khốn nạn các ngươi! Vì sao Đại Tấn lại có loại đế hậu lòng lang dạ sói như các ngươi, chết thì cứ chết đi! Đừng tưởng đôi cẩu nam nữ các ngươi bán đứng công chúa là có thể sống, đám cướp của Hán quốc sẽ không buông tha cho các ngươi! Ta cũng sẽ không tha cho các ngươi!”
Bên ngoài điện Tử Quang, Si Giám và mấy thị vệ bị ngăn cản ở bên ngoài, không thể cứu được Thanh Hà, Si Giám mắng to: “Các ngươi đều là tướng sĩ Đại Tấn! Quốc gia sắp diệt vong, các ngươi không đi chống cự, ngược lại tự giết người mình, bán đứng công chúa! Các ngươi còn có lương tâm hay không?”
Mấy năm nay Si Giám đã tạo dựng được uy danh với Trung Lĩnh quân của hoàng cung, mọi người đều rất bội phục hắn, nhưng giờ phút này, bọn họ cũng không thể làm trái mệnh lệnh của đế hậu.
Lương Hoàng hậu nghe tới phiền lòng, chỉ về phía cung Hoằng Huấn nói: “Các ngươi cứ việc mắng! Cung Hoằng Huấn đang giam giữ Dương Hoàng hậu và Phan Mỹ nhân làm con tin, nếu đêm nay công chúa Thanh Hà không gả ra ngoài, Dương Hoàng hậu và Phan Mỹ nhân sẽ lập tức bị ban rượu độc! Mẫu thân và nữ nhi, đêm nay chắc chắn phải hy sinh một người, công chúa Thanh Hà, ngươi muốn chọn ai?”
Thanh Hà bị bịt miệng, trói chặt tay chân khiêng đến điện Tử Quang, trước mặt có giá y cùng một ít của hồi môn Lương Hoàng hậu vừa thêm vào.
Lương Hoàng hậu dùng tính mạng của Dương Hiến Dung để áp chế Thanh Hà, Thanh Hà đành phải bất lực gật đầu.
Lương Hoàng hậu cười nói: “Rất tốt, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đại tướng quân Hô Diên Yến đã ngoài bốn mươi, nam tử ở độ tuổi này rất biết thương người, cũng thích nhất là loại thiếu nữ non mềm như công chúa, công chúa gả thấp cho hắn ta, ngày thường thu liễm tính tình, mềm mỏng hơn một chút, chắc chắn hắn ta sẽ bị ngươi dỗ ngọt, đối xử tốt với ngươi ——”
“Hoàng hậu!” Một tên thị vệ đại nội thở hồng hộc chạy tới: “Đại tướng quân Vương Di vừa đánh tới đây, cướp mất bảy phần tài sản của Hô Diên Yến, còn bẻ gãy hai ngón tay của Hô Diên Yến, hiện tại Hoàng thượng đã sửa miệng, hứa gả công chúa Thanh Hà cho đại tướng quân Vương Di.”
“Chuyện này ——” Lương Hoàng hậu duy trì ý cười: “Vương Di rất tốt! Hắn là người Trung Nguyên, từng là nhi tử của quan viên, cũng từng đi ngao du qua thành Lạc Dương, có chút tiếng tăm, mặc dù sau đó có vào rừng làm cướp, nhưng bây giờ cũng dựa vào chiến công để trở thành đại tướng quân, công chúa Thanh Hà thật may mắn khi được gả cho hắn. Các ngươi đều là người Trung Nguyên, sau khi thành thân cũng dễ nói chuyện, không phải sao? Các ngươi nhất định sẽ hạnh phúc.”
Thanh Hà nghĩ thầm, đúng là ta rất muốn gả cho người họ Vương, nhưng đó là Vương Duyệt, không phải Vương Di!
Tuy nhiên, Dương Hiến Dung đang cận kề cái chết, Thanh Hà không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành phải thay giá y.
Vương Duyệt, kiếp này chúng ta không đến được với nhau, chỉ mong… kiếp sau.
Lương Hoàng hậu chải búi tóc phụ nữ, cài trâm phượng cho nàng, gương mặt nhỏ vẫn còn non nớt đã trộn lẫn một nửa trưởng thành, tựa như thanh mai mùa xuân, hấp dẫn tới mức khiến người ta muốn cắn một miếng để làm dịu cơn khát.
Trang điểm xong, Lương Hoàng hậu đưa cho nàng một chén rượu: “Ta sợ công chúa gả qua sẽ gây chuyện, uổng phí bản thân, hoặc ám sát thẳng tướng quân Vương Di, lễ cưới biến thành lễ tang, ảnh hưởng lớn đến quan hệ ngoại giao giữa hai nước Đại Tấn và Đại Hán. Vậy nên, mời công chúa uống hết ly này, ngoan ngoãn nghe lời, ta mới yên tâm.”
Vì mẫu thân, Thanh Hà không thể không đồng ý xuất giá, nàng quyết tâm muốn chết, dự định sẽ đồng quy vu tận với Vương Di – kẻ đã tiêu diệt Đại Tấn, sao có thể uống thứ này, khi đầu óc nàng không tỉnh táo, chỉ có thể mặc người xâu xé.
Thanh Hà không chịu uống: “Ta đồng ý xuất giá, nhất định sẽ gả.”
Ánh mắt Lương Hoàng hậu lạnh lùng, đưa mắt ra hiệu cho thị vệ, hai thanh đao lập tức kề vào cổ chúa Hà Đông và Tào Thục đang bị trói trên cột.
Công chúa Hà Đông và Tào Thục vô cùng ăn ý, đồng loạt lao về phía lưỡi đao, chỉ mong chết nhanh một chút, không muốn liên lụy đến Thanh Hà.
Nhưng thị vệ đã sớm có chuẩn bị, đồng loạt ấn lại đầu hai người, khiến hai người không thể động đậy.
“Buông bọn họ ra!” Thanh Hà nói: “Ta uống!”
Cần cổ nhẹ bẫng, lưỡi đao được thu về, Tào Thục nhìn Thanh Hà bưng chén rượu, ngửa cổ uống hết ly rượu, trái tim như bị đao cắt: “Các ngươi đối xử với công chúa như vậy, nhất định sẽ không được chết tử tế!”
Công chúa Hà Đông nhổ nước bọt nói: “Đại Tấn diệt vong trong tay cẩu Hoàng đế cẩu Hoàng hậu các ngươi, các ngươi chính là tội nhân thiên cổ, người Hung Nô cũng không ác độc như phu thê các ngươi!”
Thanh Hà uống hết chén rượu, dưới sự thúc giục của cồn, thuốc mê phát huy ngay tác dụng, hai chân nàng mềm nhũn, gần như không thể đứng thẳng, hai cung nhân một trái một phải nhanh chóng đỡ lấy nàng.
Trước mắt trở nên mơ hồ, hồn vía như muốn thăng thiên, trong lòng nàng dần dâng lên một cảm giác sung sướng khó giải thích, vừa rồi mẫu hậu bị áp chế khổ sở giãy giụa, tiếng đau đớn mắng nhiếc của Hà Đông và Tào Thục cũng dần biến mất.
Nàng như nhìn thấy các tiên nữ ca hát ở hai bên, một tấm thảm đỏ trải ra, chạy thẳng đến cuối đường, nàng nhìn thấy Vương Duyệt!
Vương Duyệt mặc khôi giáp, tiến từng bước về phía nàng, hắn tới để cưới nàng!
“Vương Duyệt!” Thanh Hà không cầm lòng được, tự lẩm bẩm.
Đúng lúc Vương Duyệt và Tuân Hoán cải trang thành binh lính Hung Nô tiến vào điện Tử Quang, Vương Duyệt đối diện với Thanh Hà – người như đã uống say.
Thanh Hà vốn đã hồ đồ lại có thể nhận ra Vương Duyệt dưới lớp ngụy trang!
Vương Duyệt nhìn Thanh Hà mặc một thân giá y bị hai cung nhân kẹp ở giữa, đùa nghịch như một con rối, hắn vừa giận lại đau lòng, bước nhanh về phía Thanh Hà, thị vệ đi trước dẫn đường nhanh chóng giải thích với Lương Hoàng hậu: “Lại thay đổi tân lang, đổi thành Uy Vũ tướng quân Lưu Diệu, là đệ đệ của Hoàng đế Đại Hán.”
Lương Hoàng hậu hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Đại tướng quân Lưu Diệu rất tốt! Nghe nói hắn vẫn chưa lập gia đình, còn không phải là chờ công chúa Thanh Hà hay sao, quả đúng là thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên (*)!”
(*): Ý muốn nhắc nhở chuyện hôn nhân đại sự là do ông trời định sớm từ trước.