Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 82




Editor: Dứa

Beta: Hoàng Lan

Nước cạn thì nhiều rùa, Vương gia thì nhiều tinh hoa kỳ lạ.

Chỉ riêng Lang Gia Vương thị là đã có thể mở liên tiếp mười mùa “Câu nói tuyệt vời” (*), đảm bảo mùa nào cũng thành công rực rỡ.

(*) “Câu nói tuyệt vời” là một gameshow ở Trung Quốc, nhằm mục đích tìm ra những người nói nhiều nhất với quan điểm độc đáo và khả năng hùng biện xuất sắc.

Vương Diễn - “Diễn rải tiền”, thân là em họ của “Nhung kẹt xỉ” - Vương Nhung, nghe không lọt nhất là từ “tiền”. Thấy Vương Duyệt nói đến chuyện “A đổ vật”, Vương Diễn hận không thể đổ nước ra rửa tai ngay tức thì.

Tiền quá bẩn, nói đến tiền thì quá xúc phạm kẻ văn nhã.

Vương Diễn muốn đóng cửa, ngăn chặn Vương Duyệt và a đổ vật ở ngoài cửa.

Vương Duyệt bước chân dài chen vào ngạch cửa: “Hiện giờ đến lượt Đại tư đồ làm tộc trưởng, con thấy một ông lão như ngài, lúc không làm quan cuộc sống còn khấm khá hơn, hiện tại làm Đại tư đồ, ngược lại trong nhà còn nghèo hơn, có phải ngài lại lấy lương thưởng trợ cấp cho gia tộc rồi không? Con là hàng xóm của lão tộc trưởng đã qua đời, vậy nên con biết chi phí hàng tháng của gia tộc là rất lớn, huống chi hiện tại phần lớn tài sản đều đã chuyển đến Giang Nam, mấy năm nay binh đao loạn lạc, vì để né tránh thảm họa chiến tranh mà tá điền đều bỏ ruộng đất chạy trốn, tài sản chung của trong tộc, đất đai tổ tiên để lại gần như không có thu hoạch, thế nên có lẽ dạo gần đây Đại tư đồ có hơi lấy trứng chọi đá, lực bất tòng tâm đúng không?”

Từ ngày Vương Diễn tiếp nhận chức vụ tộc trưởng đến nay, quả thực đã rầu thúi ruột vì gia tộc. Trước kia, công việc của gia tộc luôn được duy trì bằng “phí bảo hộ” do người trong tộc giao nộp, ai có tiền thì nộp nhiều, không có tiền thì nộp ít. Đối với những hộ gia đình có hoàn cảnh khó khăn, gia tộc còn xuất tài sản chung ra trợ cấp, trong tộc cũng xây dựng trường học, cung cấp nơi học tập cho hậu thế của tộc nhân, như vậy Lang Gia Vương thị mới có thể tồn tại hàng nghìn năm.

Bây giờ thì tốt rồi, phần lớn người trong tộc đều xuôi nam đến Kiến Nghiệp, nguồn thu bị cắt đứt đột ngột, thu nhập từ đất đai tổ tiên để lại có hạn, Vương Diễn đành phải lấy tài sản cá nhân trợ cấp vào khoản thiếu hụt. Vốn dĩ đã không giàu có, hiện giờ không phải càng ngày càng nghèo hơn sao.

Tuy nhiên, một nửa thanh danh “hiền đức” của Vương Diễn đều dựa vào việc trọng nghĩa khinh tài, tiếp tế người trong nhân mà có được. Ông không bận tâm đến nghèo đói, chỉ cần ấm no là được.

Vậy nên, đối mặt với sự mỉa mai của Vương Duyệt, Vương Diễn rất bình tĩnh, nói: “Chuyện trong tộc, không tới lượt vãn bối như con nhọc lòng, ta có thể xử lý được, chỉ cần chịu đựng qua khoảng thời gian này là tốt rồi. Ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ vì a đổ vật.”

Trước kia Vương Diễn còn phải bận tâm đến lời oán giận của vợ Quách thị mà tém lại vài phần, Quách thị xuất thân từ sĩ tộc Thái Nguyên Quách thị —— là tộc nhân cùng tộc với Quách Hòe - mẫu thân của tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong, bởi vì ỷ vào uy quyền của Giả Nam Phong, phụ nữ Thái Nguyên Quách thị đều rất hung hãn. Vương Diễn không dám trợ cấp hết tiền trong nhà ra ngoài, ít nhất sẽ giữ lại nơi lưu trú cho người nhà. Nhưng hiện tại, Giả Nam Phong đã bị độc chết trong thành Kim Dung từ lâu, Thái Nguyên Quách thị cũng suy tàn, Vương Diễn không cần phải nhìn sắc mặt của vợ Quách thị nữa, về cơ bản đã tán hết gia sản trợ cấp cho gia tộc.

Vương Diễn đã bóc lột một chút trang sức và vốn riêng của vợ, ông cảm thấy mình còn có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian.

Vương Duyệt nói: “Đại tư đồ có thể sống thanh bần giản dị, ăn cỏ ăn trấu cũng không sao. Nhưng hiện giờ Vĩnh Khang lý vẫn đang nuôi dưỡng năm trăm tư binh dùng để bảo vệ tộc nhân ở lại thành Lạc Dương. Năm trăm tư binh chỉ là con số ít trong thời thế loạn lạc. Tuy nhiên, bọn họ là chiến sĩ, mỗi ngày đều phải có một chén thịt để bồi dưỡng thân thể, như vậy mới có thể duy trì được sức chiến đấu. Tương lai loạn lạc, bọn họ mới bằng lòng liều mình bảo vệ chúng ta, đây là một khoản chi không ít, tuyệt đối không thể tiết kiệm. Sắp ăn tết rồi, Đại tư đồ ngay cả a đổ vật sơn lại cửa lớn cũng không có, không biết khi nào sẽ cắt mất mỗi ngày một chén thịt của bọn họ?”

Điều đáng châm chọc nhất trên đời này chính là, người ghét tiền nhất lại là người thiếu tiền nhất, không thể không đối mặt với vấn đề tiền bạc.

Vương Duyệt đã chọc trúng vào chỗ đau của Vương Diễn, Vương Diễn ngó nghiêng xung quanh, nhìn xem có người trong tộc nào nghe thấy hay không, thấp giọng hỏi: “Con muốn làm gì?”

Vương Duyệt nói: “Chuyện quan trọng như vậy, đứng ở cửa khó mà nói được.”

Cuối cùng Vương Diễn cũng mở cửa, cho Vương Duyệt đi vào.

Hai người bước vào thư phòng.

Thư phòng của Vương Diễn ngoại trừ sách và giá sách thì gần như trống không, mùa đông lạnh giá khắc nghiệt, trong thư phòng chỉ có một chiếc bếp lò, than trong bếp lò chỉ còn một nửa đang cháy dở, tản ra hơi ấm yếu ớt.

Trên bếp lò đang cháy đặt một hồ trà, dùng để đãi khách, nhưng Vương Duyệt rất nghi ngờ, liệu than trong bếp lò có thể nấu sôi nước trước khi hắn rời đi hay không.

Nhung kẹt xỉ chỉ keo kiệt mà thôi, thật ra Vương Nhung rất giàu có, giàu tới mức có thể tích trữ lương thực ở khắp mọi nơi trên Trung Nguyên, dùng nó để điều chỉnh giá lương thực ở thành Lạc Dương. Ông còn có đầu óc kinh doanh khôn khéo, khiến tiền đẻ ra tiền, sau đó tạo phúc cho thành Lạc Dương, đó chính là vị hiền triết với tình yêu cao cả.

Còn Diễn rải tiền là nghèo thực sự!

Vương Diễn chỉ biết miệng ăn núi lở, có ra mà không có vào, ném hết của tài vốn đã hữu hạn vào cái động không đáy của gia tộc.

Vương Diễn và Vương Duyệt ngồi nói chuyện quanh ấm trà đang đun nước.

Khi bàn luận, Vương Diễn có thói quen cầm chiếc đuôi hươu bằng bạch ngọc. Nước da của ông rất trắng, cùng màu với bạch ngọc, khả năng nói chuyện lại cực tốt.

Ở thời kỳ này, phần lớn giấy viết đều có màu vàng nhạt, nếu cần sửa lỗi chính tả, phải dùng hùng hoàng (*) bôi lên chữ viết để che giấu, sau đó viết lại một lần nữa.

(*): Là loại bột màu vàng cam hoặc lẫn lộn giữa bột màu vàng và màu đỏ. Loại hóa chất này được cho là thuốc kị (đuổi) rắn rất công hiệu.

Thởi điểm tranh luận, trong miệng Vương Diễn như có thư hoàng (*), đổi trắng thành đen, là nhân vật “thanh đàm” (*) hàng đầu, vậy nên mọi người thường dùng từ “ăn nói lung tung” để ca ngợi khả năng tranh luận của Vương Diễn, dần dà, nó cũng trở thành một thành ngữ được nhiều người biết đến.

(*): Thư hoàng là một vị thuốc thuộc hàng trung phẩm trong Thần nông bản thảo kinh, dùng để tẩy xóa chữ đã viết.

Thanh đàm: từ thường dùng chỉ một số học giả, quan lại thời Nguỵ và Tấn thường nói chuyện không thực tế và hay giảng đạo. Về sau thường dùng để chỉ những cuộc thảo luận chung chung phi thực tế.

Vương Diễn ăn nói lung tung đi sâu vào lời nói chi tiết của Vương Duyệt: “Vừa rồi con nhắc tới năm trăm tư binh trong tộc, là có ý gì?”

Vương Duyệt nói: “Con người không có nỗi lo xa, ắt có mối ưu tư gần, hiện giờ nội loạn trong Đại Tấn đã tạm dừng, nhưng Hung Nô ở Tây Bắc đã thành lập Đại Hán quốc, không ngừng quấy rầy biên quan, Đại Tấn vẫn mưa gió lung lay như cũ. Lang Gia Vương thị chúng ta đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, phần lớn tộc nhân đều đã xuôi nam, Đại Tấn có thể chống đỡ được bao lâu, không ai có thể nói trước, nhưng mỗi ngày năm trăm tư binh đều phải ăn cơm mặc y phục, nếu chỉ dựa vào sức của một mình Đại tư đồ, e rằng khó có thể dài lâu. Mặc dù con còn nhỏ tuổi, nhưng lại có thể giúp đỡ Đại tư đồ giải quyết chuyện ăn uống của năm trăm miệng ăn mỗi ngày, con chỉ có một điều kiện, đó là đồng ý cho con làm phò mã của công chúa Thanh Hà.”

Vương Diễn cảm thấy buồn cười: “Khẩu khí của con rất lớn, con chưa thành hôn chia nhà, căn bản không có tài sản riêng, sao có thể nuôi sống được năm trăm tráng hán?”

Vương Duyệt lấy ra một tờ di chúc, một cuốn sổ ghi chép: “Lão tộc trưởng tiết kiệm cả đời, không có con nối dõi, trước khi qua đời, ông ấy đã giao lại tài sản riêng mà ông ấy tích góp cả đời cho con.”

Vương Diễn mở ra xem, quả nhiên là chữ viết của Vương Nhung! Lại mở tiếp sổ sách, bị tài phú bên trong làm cho kinh sợ ngay tức thì: Cửa hàng bánh hồ Vương Ký trên phố Đồng Lạc là của Vương Nhung? Ông ấy có hơn một trăm kho lương ở khắp các nơi tại Trung Nguyên?

Thời kỳ loạn lạc, lương thực còn hữu ích hơn vàng bạc châu báu.

Vương Diễn quả thực không thể tin được: “Vì sao lão tộc trưởng lại nhìn trúng con?”

Điều này có nghĩa, Vương Nhung đã chọn Vương Duyệt làm người thừa kế, khó trách Vương Duyệt lại gảy Nguyễn cầm trong lễ tang của Vương Nhung, hóa ra là kế thừa tài sản của Nhung keo kiệt.

Vương Duyệt nói: “Bởi vì con có chí hướng trở thành Tể tướng, lão tộc trưởng cũng tràn đầy kỳ vọng ở con, sẵn sàng giúp con một tay.”

Vương Diễn cũng xem trọng Vương Duyệt, nếu không, ông cũng sẽ không can thiệp thô bạo vào hôn sự của hắn, ông nói: “Con muốn làm Tể tướng, cưới công chúa tuyệt đối không phải là lựa chọn sáng suốt, chưa từng có một phò mã nào có thể làm Tể tướng.”

Vương Duyệt nói: “Đó là bởi vì bọn họ không phải con, con muốn cưới công chúa, cũng muốn làm Tể tướng, con đều sẽ làm được. Người xưa không làm được, nhưng con thì có.”

Nhìn Vương Duyệt dã tâm bừng bừng, Vương Diễn thẳng thắn lắc đầu: “Không được, hiện giờ thời thế loạn lạc, cưới công chúa sẽ liên lụy đến con. Tốt hơn nên lựa chọn danh môn thục nữ từ sĩ tộc, gia tộc của thê tử sẽ giúp đỡ con.”

Vương Nhung một lòng vì Lạc Dương, Vương Diễn một lòng vì người trong tộc của Lang Gia Vương thị, vị trí lập trường của ông chính là tình hình chung của gia tộc, để đặt nền móng cho địa vị của Vương thị trong năm mươi năm tới, ông phải nỗ lực bồi dưỡng Vương Duyệt.

Vương Diễn tin chắc rằng mình đang làm điều tốt cho Vương Duyệt.

Vương Duyệt chỉ vào sảnh trong: “Từ trước đến nay, Đại tư đồ luôn cho rằng phải cẩn trọng khi thành thân, vậy nên lúc còn trẻ, ngài cố ý dùng hàn thực tán quá liều, giả vờ nổi điên để từ chối yêu cầu của Dương Tuấn, phụ thân Dương Thái hậu, hứa hôn nữ nhi của mình cho Đại tư đồ. Tuy nhiên, sau đó Đại tư đồ đã thành thân với nữ nhi Thái Nguyên Quách thị, đây là mẫu tộc của tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong. Đại tư đồ bỏ Dương lấy Quách, vì nhìn thấy Thái Nguyên Quách thị sắp quật khởi, cảm thấy đại nạn của Hoằng Nông Dương thị sắp đến, tương lai Dương Thái hậu sẽ không đấu lại Hoàng hậu Giả Nam Phong. Con thừa nhận, Đại tư đồ đã có một bước đi đúng đắn, sau đó, quả nhiên Giả Nam Phong đã lật đổ Dương Thái Hậu, tiêu diệt tam tộc của Hoằng Nông Dương thị.”

“Tuy nhiên, sau khi Đại tư đồ sinh nữ nhi, lại tìm mọi cách nâng đỡ nữ nhi lên vị trí Thái tử phi. Giả Nam Phong chỉ có nữ nhi, không có nhi tử, Thái tử Mẫn Hoài chính là người thừa kế duy nhất, cũng là đối thủ của Giả Nam Phong. Thê tử ngài là biểu tỷ của Giả Nam Phong, nữ nhi của ngài là Thái tử phi, thật giống như đánh bạc, ngài đã mua đại nhưng lại mua thêm cả tiểu, như vậy, bất kể ai thắng ai thua, ngài đều là người chiến thắng.”

Vương Duyệt nhìn thấu tính toán cả đời của Vương Diễn, ánh mắt hung ác, khiến Vương Diễn không dám khinh thường, ông nói: “Sắc phong nữ nhi của ta làm Thái tử phi là chủ ý của Hoàng thượng.”

Vương Duyệt cười nói: “Đại tư đồ chớ có dỗ dành con như trẻ nhỏ, vị trí Thái tử phi ngài phải giành giật thật lâu mới giành được. Ngài cho rằng, tương lai dù Thái tử hay Giả Nam Phong chiến thắng, ngài đều có thể bình an thuận lợi cả đời. Nhưng kết quả thì sao? Chưa đầy ba tháng sau khi Giả Nam Phong gi3t ch3t Thái tử, ngay lập tức bà ta đã bị Triệu vương Tư Mã Luân đưa đến thành Kim Dung độc chết, Đại tư đồ giỏi tính toán cả đời, kết quả lại thành giỏ tre múc nước, chẳng chiếm được gì, còn mất thêm cả nữ nhi.”

Sắc mặt tức giận của Vương Diễn giống như chiếc đuôi hươu bằng bạch ngọc nắm trong tay: “Con… con dám sỉ nhục ta!”

Vương Duyệt lắc đầu: “Vãn bối không dám, vãn bối chỉ lấy ngài và hôn sự của nữ nhi ngài làm ví dụ, một người có bản lĩnh hay không, tương lai đạt tới địa vị nào không được quyết định bởi hôn nhân. Vãn bối cảm thấy, thay vì luồn cúi trong hôn nhân, chi bằng tập trung vào việc cải thiện bản thân mình. Tiền tài, địa vị, danh tiếng, kết giao bạn bè, những điều này thực tế hơn nhiều so với việc giở trò, tính toán với hôn nhân.”

“Trong hôn nhân, hai lựa chọn ngài đưa ra năm đó chắc chắn đều có lợi nhất, nhưng cuối cùng ngài nhận được những gì? Hai bàn tay trắng, tất cả mọi thứ ngài có hiện tại đều nhờ vào danh tiếng thích làm việc thiện mà ngài tích lũy được trong quá khứ, bởi vì tài hoa và thân phận người lãnh đạo cuộc trò chuyện của ngài, điều này chẳng có chút quan hệ nào với thê tử Quách thị, hay nữ nhi từng làm Thái tử phi của ngài, không phải sao?”

Vương Duyệt dùng những khúc chiết trong cuộc đời Vương Diễn vả thẳng vào mặt ông, lấy ngọn giáo của mình, tấn công lá chắn của chính mình, đánh cho Vương Diễn mặt mũi bầm dập.

Vương Diễn giỏi biện luận, thủ lĩnh của giới văn học, nổi tiếng với tài “đổi trắng thành đen, thế nhưng lại không còn lời gì để nói!

Vương Diễn bật cười: “Bội phục bội phục, từ nay về sau, ta xấu hổ không dám nhận tài ăn nói lung tung, con có thể nhận lấy.”

Vương Duyệt nói: “Con không tranh luận, con chỉ trình bày sự thật, sự thật chiến thắng hùng biện mà thôi. Nếu Đại tư đồ thật sự bội phục con, xin hãy báo cáo với Đông Hải vương rằng ngài đã sửa miệng ủng hộ con làm phò mã của công chúa Thanh Hà. Từ nay về sau, con nhất định sẽ không che giấu bí mật, sẽ cố gắng hết sức trợ giúp Đại tư đồ xử lý mọi việc trong gia tộc, nuôi sống năm trăm tư binh, bảo vệ tộc nhân.”

Vương Diễn đột nhiên thu lại ý cười: “Nếu ta tiếp tục phản đối thì sao?”

Vương Duyệt thu hồi sổ sách và di chúc: “Đại tư đồ không nói đạo lý, không hiểu lòng người. Như vậy, con cũng không nhất thiết phải đi theo, con sẽ đưa mẫu thân dọn ra khỏi Vĩnh Khang lý, từ nay có nhà không có gia tộc, tộc trưởng cứ xóa tên con khỏi gia phả, trục xuất khỏi gia môn là được.”

Vương Diễn: “Vì một nữ tử, con muốn phản bội gia tộc?”

Vương Duyệt nói: “Con vì một vị công chúa dòng máu hoàng tộc thuần khiết nhất của huyết thống Đại Tấn, tương lai nếu Đại Tấn khôi phục hòa bình, tất nhiên đó là điều tốt nhất, nhưng nếu Đại Tấn hỗn loạn, công chúa Thanh Hà sinh hạ nhi tử cho Lang Gia Vương thị, tương lai nhi tử của con sẽ có khả năng vô hạn.”

Đối với người chú trọng lợi ích gia tộc, tất nhiên không thể dùng tình yêu để đả động đối phương, mà phải dùng ích lợi để thuyết phục.

Vương Diễn nghĩ đi nghĩ lại, cân nhắc lợi hại, cuối cùng đành phải gật đầu: “Con theo ta đi gặp Đông Hải vương.”