Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Thực ra Vương Đạo đã thúc giục từ hai năm trước, nhưng người vợ Tào Thục của ông quá hung hăng cứng rắn, nhất quyết không chịu trở về, nếu là phụ nữ có chồng bình thường thì đã sớm dẫn con trai về nhà rồi.
Đối mặt với sự thúc giục của tộc trưởng, Tào Thục không chút hoang mang: “Gia đình đoàn tụ là chuyện đương nhiên, không phải chuyện này bị trì hoãn bởi một số việc sao, hiện giờ đang là tháng Chạp rồi, thời tiết giá rét, trên đường không dễ đi. Bây giờ là tháng Chạp, con định ăn tết ở Lạc Dương, chờ đến đầu xuân, băng tuyết tan chảy, con sẽ dẫn theo Vương Duyệt trở về.”
Chờ tới mùa xuân, ta lại có cách khác để qua loa lấy lệ và kéo dài.
Đối mặt với người có thâm niên là Tào Thục, tộc trưởng tiền nhiệm Vương Nhung, còn có phò mã Vương Đôn nổi tiếng là cứng đầu quyết không thỏa hiệp, bà cũng chẳng nề hà.
Tào Thục và Vương Đôn chơi cuộc chiến du kích, ngươi đuổi ta lui, ngươi lui ta lại đánh, dù thế nào cũng không quay về.
Vương Diễn biết Tào Thục hung hăng cứng rắn nên mới mang theo bội đao của tộc trưởng để tiếp thêm can đảm, ông ấn tay lên chuôi đao: “Đường xá không dễ đi nhưng cũng không phải không thể đi, những người buôn bán đều dựa vào tháng Chạp ăn tết buôn bán hàng hóa khắp nơi để kiếm tiền. Huống chi hiện giờ còn cách Tết Nguyên Đán hai mươi chín ngày, nếu trên đường thuận lợi, đến Kiến Nghiệp sẽ vừa kịp ba mươi tháng Chạp, gia đình đoàn tụ ăn Tết vui vẻ, mẫu tử các con cũng không phải quạnh quẽ nơi Lạc Dương.”
Tào Thục là nhân vật lợi hại cỡ nào? Sao có thể sợ hãi trước khí thế của tộc trưởng Vương Diễn? Dù gì ngài cũng không dám cầm đao chém con —— nếu ngài rút đao, chưa chắc con đã đánh không lại lão già ngài.
“Nơi đó quạnh quẽ, nhưng bà con xa không bằng láng giềng gần, không phải hôm nay tộc trưởng đại nhân cũng rồng đến nhà tôm hay sao?” Tào Thục cười nhạt nói:
“Hiện giờ tình hình căng thẳng, bên ngoài có Hung Nô lập quốc, hai nước Đại Hán và Đại Tấn đối đầu nhau, chiến tranh sắp bùng nổ. Trong nước thì nội chiến nhiều lần, phiên vương hỗn chiến, đào binh chạy tán loạn chiếm đất làm vua, chặn đường đánh cướp khắp nơi. Chẳng lẽ những người này không cần ăn Tết hay sao, thổ phỉ cũng có nhu cầu cấp bách về tiền tài để có một cái tết sung túc, mẫu tử chúng con không nên sốt ruột lên đường, vội vàng cống quà Tết cho thổ phỉ.”
Vương Diễn có chút lực bất tòng tâm, nói: “Con yên tâm, đã có tư binh của Lang Gia Vương thị bảo vệ dọc đường, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tào Thục hỏi: “Với thế cục hiện giờ, tại Vĩnh Khang lý vẫn còn một số tộc nhân Vương thị, tộc trưởng có thể chia bao nhiêu tư binh cho mẫu tử chúng con? Đại Tấn hỗn loạn như vậy, chỉ sợ năm trăm tư binh cũng không được.”
Lời này của Tào Thục đã chặn đứng câu “hai trăm tư binh” mà Vương Diễn muốn nói, năm trăm còn không đủ, vậy hai trăm lại càng không được.
Vương Diễn nhất thời không biết phải đối đáp thế nào, miệng lưỡi Tào Thục như lưỡi dao, sao Vương Đạo có thể cưới một người vợ lợi hại như vậy!
Tào Thục dầu muối đều không ăn, Vương Diễn đánh phải áp dụng chiến lược đường vòng, giải quyết chuyện quan trọng nhất trước, nói: “Lễ cập kê của công chúa Thanh Hà ngày hôm nay, con là khách mời danh dự?”
Tào Thục cúi đầu bái lạy về hướng hoàng cung “Nhận được lời mời của Hoàng hậu nương nương, một phu nhân tử tước như con cũng có thể làm khách mời danh dự của công chúa, đây là vinh dự của con.”
Vương Diễn nói: “Có tin đồn, công chúa Thanh Hà mới mười bốn tuổi đã vội vàng cập kê, bởi vì sốt ruột chuyện hôn sự, muốn lựa chọn phò mã?”
Tới rồi! Cuối cùng cũng nói đến chính sự, Tào Thục lên tinh thần, đối phó với Vương Diễn: “Đây là chuyện của hoàng thất, con chỉ lo liệu cho lễ cập kê của công chúa, con là người nhà họ Vương, không thể tham gia vào hôn sự của công chúa.”
Tào Thục nói chuyện kín kẽ, Vương Diễn đành phải tự mình vạch trần đáp án: “Ta nghe nói Dương Hoàng hậu nhìn trúng Vương Duyệt, muốn tác hợp cho công chúa Thanh Hà.”
Tào Thục giả ngu: “Ồ, tộc trưởng nghe ai nói?”
Vương Diễn hỏi ngược lại: “Toàn bộ thành Lạc Dương đều đang thảo luận việc này, con thực sự không biết? Xem ra không có việc này?” Chính con phủ nhận đấy nhé.
Vương Diễn không đồng ý mối hôn sự này, bởi vì Vương Duyệt là kỳ lân tử của Lang Gia Vương thị, là người xuất sắc nhất trong thế hệ sau. Nếu đang ở thời thái bình thịnh thế, cưới công chúa hoàng thất đương nhiên là dệt hoa trên gấm, là vinh quang gia tộc. Tuy nhiên, trong thời kỳ hỗn loạn này, cưới công chúa, đặc biệt là cưới vị công chúa của Hoàng đế sắp chết và Hoàng hậu bù nhìn thì là hành vi cực kỳ sai lầm.
Xét trên phương diện ích lợi hiện thực, cưới con gái của thế gia đại tộc môn đăng hộ đối mới là lựa chọn sáng suốt.
Vương Diễn là tộc trưởng, ông quan tâm đến ích lợi lâu dài của gia tộc nhiều hơn, vậy nên sau khi nghe được tin đồn Vương Duyệt muốn làm phò mã, ông chạy ngay đến Vương gia.
Tào Thục vội vàng nói: “Từ xưa đến nay, chuyện hôn nhân đại sự là lệnh của phụ mẫu, lời của người mai mối, liên quan gì đến tin đồn nghe được từ người khác?”
Câu trả lời của Tào Thục rất khéo léo, vừa không phủ nhận, cũng không thừa nhận, đồng thời còn nhắc nhở Vương Diễn: Hôn sự của Vương Duyệt có phụ mẫu làm chủ, ngài tới tham gia cái gì?
Trước kia Vương Diễn chỉ nghe nói Tào Thục lợi hại, lần này đối chọi bằng ngôn ngữ, ông mới biết được Tào Thục lợi hại đến thế, có thể ngang ngửa với các quan viên giỏi về biện luận tranh cãi trên triều đình.
Vương Diễn nghẹn họng, nhấp một ngụm trà, nói: “Dù nói như thế, nhưng ta là tộc trưởng Lang Gia Vương thị, con và Vương Duyệt đều là tộc nhân của ta, nếu chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt, gia đình nhỏ các con đóng cửa lại, tất nhiên ta không thể quản được, nhưng nếu có chuyện lớn liên quan đến ích lợi của gia tộc, ta nhất định phải lo liệu.”
Cháy nhà ra mặt chuột, Tào Thục cũng không sợ hãi “Ồ, tộc trưởng định lo liệu như thế nào?”
Ngài có thủ đoạn gì, cứ việc phóng ngựa lại đây, Tào Thục ta gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.
Trước tiên,Vương Diễn lấy chính bản thân mình để khuyên bảo: “Tức phụ hiền chất, Lang Gia Vương thị chúng ta có thể tồn tại đến ngày hôm nay, mấy trăm năm đều giữ địa vị cao bởi vì Vương gia chúng ta đồng khí liên chi (*), giúp đỡ lẫn nhau, chia sẻ tiền tài với nhau, nếu có khó khăn sẽ cùng nhau gánh vác, gặp tai họa sẽ quyết đoán chặt tay cầu sinh, tuyệt đối không để liên lụy đến tộc nhân, nữ nhi của ta…”
(*): Một phép ẩn dụ chỉ anh chị em đồng hương, hít chung một bầu không khí.
Vương Diễn dừng tượng trưng một lát, chấm chấm giọt nước mắt không tồn tại: “Năm đó nữ nhi của ta gả cho Thái tử Mẫn Hoài làm Thái tử phi, yêu hậu Giả Nam Phong không hợp Thái tử, phế bỏ Thái tử, ta chấp nhận bị bêu danh đón nữ nhi về nhà, ép nữ nhi phải hòa ly, cắt đứt quan hệ với Thái tử, khi đó Vương gia của chúng ta mới không bị cuốn vào vòng xoáy.”
Vương Diễn chỉ ra cửa: “Cuộc nổi dậy của tám vị phiên vương, rất nhiều sĩ tộc đã bị tổn thương nguyên khí. Hà Đông Phỉ thị, Hà Đông Vệ thị là những gia tộc lớn luôn sát cánh cùng Lang Gia Vương thị chúng ta, thế nhưng cũng bị mai một. Hoằng Nông Dương thị, bốn thế tam công (*), là một gia tộc lớn huy hoàng, trải qua biết bao mưa gió. Năm đó Tào Tháo giết Dương Tu cũng không thể làm dao động căn cơ của Hoằng Nông Dương thị, kết quả yêu hậu Giả Nam Phong nhốt Dương Thái hậu ở thành Kim Dung, một người đang sống sờ sờ bị chết đói, gần như xóa sổ Hoằng Nông Dương thị.”
(*):Có nghĩa là các quan giữ chức vụ cao từ đời này sang đời khác.
“Tức phụ hiền chất, thân là phụ nhân trong tộc, không thể đi một mình một đường, bỏ qua ích lợi trong tộc, để Vương Duyệt làm phò mã, rắc rối vô tận. Hiện tại không phải lúc liên hôn với hoàng thất, cho dù có miễn cưỡng kết hôn, đến lúc đó cũng sẽ gặp phải bi kịch hòa ly giống nữ nhi của ta. Đây là những lời từ tận đáy lòng, hy vọng con sẽ cân nhắc.”
Mỗi một câu Vương Diễn nói đều chính xác, không hề có sơ hở.
Tuy nhiên lại vô dụng với Tào Thục, bởi vì Thanh Hà chính là con gái của bà, bà không thể bỏ mặc con gái được.
Tất nhiên Tào Thục biết thời thế loạn lạc, chính bởi vì thời thế loạn lạc nên Thanh Hà mới cần phải gả đến gia tộc lớn như Lang Gia Vương để nhận được sự che chở, chứ không phải vứt bỏ nàng không quan tâm, nàng sẽ bị thời thế loạn lạc xé nát.
Tào Thục đứng dậy tiễn khách: “Con đã nhớ kỹ những lời tộc trưởng nói, con sẽ suy xét, thời gian không còn sớm, mời tộc trưởng trở về.”
Chồng không có nhà, trước kia Vương Nhung ở bên cạnh thường xuyên tới thăm, bởi vì ông đã ngoài bảy mươi tuổi, già cả ốm yếu, không thể có chuyện gì với Tào Thục. Nhưng Vương Diễn mới chỉ hơn năm mươi tuổi, phải tránh nghi ngờ, cho nên khi Tào Thục bưng trà tiễn khách, ông ấy không thể ăn vạ không đi.
Vương Diễn cầm đao cáo từ, lúc gần đi còn liên tục dặn dò: “Vết xe đổ từ cuộc hôn nhân bất hạnh của nữ nhi nhà ta khi gả vào hoàng thất, hy vọng con nhớ kỹ, chớ có để Vương Duyệt giẫm lên vết xe đổ đó. Như thế, chẳng những ảnh hưởng đến tính mạng của nó, còn khiến tương lai của nó bị chậm trễ. Đứa nhỏ này thông minh từ bé, tướng mạo xuất chúng, những người ở thế hệ trước chúng ta đều rất coi trọng nó, cảm thấy nó có tài làm Tể tướng, tương lai tất sẽ làm nên chuyện, điều đó mạnh hơn nhiều so với chức phò mã hư danh.”
Tiễn Vương Diễn rời đi, Tào Thục đến thư phòng gặp Vương Duyệt, Vương Duyệt đang đọc sách dưới ánh đèn, thấy mẹ tới, hắn buông ngay sách vở hành lễ.
Tào Thục nhìn Vương Duyệt không chớp mắt.
Hôm nay mẹ thật kỳ lạ, Vương Duyệt hỏi: “Mẫu thân có chuyện gì sao?”
Tào Thục vươn tay, sờ đỉnh đầu con trai, Vương Duyệt lớn rồi, cảm thấy không quen với sự đụng chạm này của mẹ, vốn định né tránh nhưng nghĩ tới ngày mai là sinh nhật mình, cũng là ngày chịu khổ của mẹ, hắn đành nhẫn nhịn một chút.
Mẹ đau đớn sinh ra ta, để mẹ xoa đầu cũng là điều nên làm.
Vương Duyệt không né tránh, dựng thẳng eo, hai tay nắm chặt, tựa như đao chém, chờ mẹ xo4 nắn.
Dáng vẻ anh dũng hy sinh của Vương Duyệt khiến Tào Thục tức cười, thôi đi, không làm khó con trai nữa, bàn tay của Tào Thục dừng lại khi chỉ còn cách mái tóc Vương Duyệt một gang, sau đó rụt trở về.
Tào Thục thật lòng yêu thương Vương Duyệt, bà không muốn Vương Duyệt phải chịu ấm ức, ép hắn làm những chuyện hắn không muốn.
Tào Thục bồi dưỡng Vương Duyệt như con rể, sao mà không xem hắn như con trai ruột thịt mà nuôi dưỡng chứ?
Lời Vương Diễn nói có đạo lý, trong thời thế loạn lạc này, cưới Thanh Hà không tốt cho Vương Duyệt, ngược lại còn khiến hắn bị liên lụy, bà hiểu đạo lý, tuy nhiên, Thanh Hà là con gái của bà.
Bất kể ai từ bỏ Thanh Hà, người làm mẹ như bà cũng sẽ không từ bỏ nàng. Việc trộm long tráo phụng lúc ban đầu đã khiến Thanh Hà phải gánh chịu những trách nhiệm và đau khổ mà lẽ ra không phải của nàng.
Nếu Thanh Hà không bị hoán đổi, như vậy nàng chính là con gái của Lang Gia Vương thị, con gái cả của vợ chính, ông cố Vương Lãm đã từng là tộc trưởng của Lang Gia Vương thị, cha của Vương Đạo là đích trưởng tôn, kế tục tước vị Kỷ Khâu Tử. Thanh Hà chính là trưởng nữ của cháu trai cả, huyết thống vô cùng tôn quý, là người con gái có huyết thống thuần khiết nhất của Lang Gia Vương thị.
Chỉ với xuất thân của Thanh Hà, trong các sĩ tộc lớn, dù ghép đôi cho bất kể thanh niên tài tuấn nào cũng dư dả, mười bốn tuổi cập kê, đoán chừng bà mối tới làm mai sẽ đạp vỡ ngạch cửa, để Tào Thục tùy ý lựa chọn con rể.
Tuy nhiên, năm đó nếu không trộm long tráo phụng, Vương Duyệt do Dương Hiến Dung sinh ra chắc chắn không thể sống đến năm mười bốn tuổi, nhất định phải chết không thể nghi ngờ, cuộc nổi dậy của tám vị phiên vương cực kỳ nguy hiểm, Vương Duyệt hẳn phải chết được vài lần rồi.
Ngoài việc giúp đỡ con trai của Dương Hiến Dung, Tào Thục cũng có những cân nhắc của riêng mình, năm đó tính tình cứng rắn của Tào Thục cũng muốn sinh hạ con trai, như vậy bà sẽ không phải ngủ mãi với chồng Vương Đạo, cứ mang thai rồi sinh nở, cho đến khi sinh được con trai mới có thể dừng lại. Tào Thục không muốn bị vây khốn trong việc sinh nở hết lần này đến lần khác, bà thật sự không muốn ngủ với chồng nữa.
Huống chi Thanh Hà là con gái, công chúa hoàng thất sẽ dễ dàng hơn Thái tử rất nhiều, mẹ Giả Nam Phong của công chúa Hà Đông bị nhốt và độc chết tại thành Kim Dung, không phải công chúa vẫn sống tốt đấy sao?
Trước những cân nhắc trên, Tào Thục và Dương Hiến Dung đã đổi con cho nhau.
Nhưng hiện thực thay đổi quá nhiều, vượt xa những điều cân nhắc năm đó, ai có thể ngờ rằng Dương Hiến Dung sẽ bị phế rồi lại lập những năm lần! Thanh Hà cũng phải chịu tội theo.
Thực lòng mà nói, nếu thật sự đoán trước được Thanh Hà sẽ gặp phải nhiều trắc trở như vậy, Tào Thục chắc chắn sẽ không đổi con gái ruột của mình lấy Thái tử Vương Duyệt, bởi vì bà không nỡ.
Nhưng hiện tại, hối hận cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể nghĩ cách bù đắp cho Thanh Hà.
Tuy nhiên, bà không thể dùng tính mạng và tương lai của Vương Duyệt đổi lấy Thanh Hà! Cả Vương Duyệt và Thanh Hà đều là bảo bối của bà.
Tào Thục cảm thấy mâu thuẫn, làm thế nào cũng sai nhưng vẫn buộc phải đưa ra lựa chọn.
Hiện giờ, đã đến lúc phải đưa ra lựa chọn khó khăn một lần nữa.
Tào Thục quyết định ngả bài với con trai, khi còn trong tã lót, bà đã làm chủ cho hai đứa trẻ chỉ biết khóc, tráo đổi thân phận của hai người. Hiện giờ hai đứa nhỏ đều đã lớn, tới lượt bọn chúng tự quyết định tương lai của, không thể can thiệp thô bạo vào cuộc sống của bọn chúng.
Tào Thục lui về phía sau hai bước, cách xa Vương Duyệt một chút, ngồi xuống chiếc ghế xếp giữa thư phòng, cố gắng duy trì khoảng cách để không ảnh hưởng đến sự phán đoán của hắn.
Tào Thục nói: “Hôm nay là lễ cập kê của công chúa Thanh Hà, có một vài tin đồn trong giới sĩ tộc, chắc hẳn con đã nghe qua. Đó là Dương Hoàng Hậu nhìn trúng con, muốn chọn con làm phò mã của công chúa Thanh Hà, cho nên mới mời ta làm khách mời danh dự của công chúa.”
Vương Duyệt rất có tu dưỡng, nghe thấy chuyện này, hắn ngồi sau bàn sách không chút sứt mẻ, giống như không hề kinh ngạc: “Nhi tử có nghe được chút ít.”
Đứa nhỏ này tâm tư thâm trầm, còn chơi đánh đố với chính mẹ của mình, ngay cả Tào Thục cũng không thể nhìn thấu hắn, lần này đến lượt Tào Thục sốt ruột, buộc phải nói rõ ngọn ngành: “Con nghĩ thế nào? Ngày mai con cũng mười bốn tuổi rồi, là người trưởng thành, hôn sự là chuyện lớn cả đời, năm đó ta không được lựa chọn, chỉ có thể nghe theo sắp xếp của người trong nhà gả cho phụ thân con.”
“Chúng ta thành thân mười lăm năm, trong mười lăm năm qua, chắc hẳn con cũng nhìn ra mối quan hệ giữa ta và phụ thân con. Phụ thân con rất rất tốt, thế nhưng, ta và ông ấy không thích hợp. Con là nhi tử của ta, thứ mà năm đó ta không có được, những cay đắng từng nếm trải, ta không muốn con phải nếm trải theo, thật sự không phải hương vị dễ ăn. Cho nên, ta hy vọng con có thể buông bỏ những quy củ chó má như lệnh của phụ mẫu, lời của người mai mối gì đó đi. Nói rõ ràng cho ta, con, có bằng lòng làm phu quân của công chúa Thanh Hà hay không?”
Loại cáo già thích đánh đố như Vương Duyệt Vương Nhung đã quen với những lời lẽ quanh co trên quan trường, khi đối mặt với những câu hỏi không chút che giấu của Tào Thục, quá nhiều thứ dồn lên đại não, khiến đại não bị tắc nghẽn, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Cuối cùng cũng nhìn thấy sắc mặt con trai biến động, Tào Thục nhắc nhở: “Ta nói tới một người phu quân, không phải phò mã. Một người phu quân tốt, phải gánh vác tương lai của thê tử, che mưa chắn gió cho nàng, dù gặp phải bất kỳ khó khăn gì, đều không rời không bỏ, đồng cam cộng khổ.”
“Thanh Hà là đứa trẻ có lương tâm, tự lực tự cường, ta tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của nó, không thể sai được. Con đối xử tốt với nó một phần, nó sẽ báo đáp con mười phần. Tuy nhiên, một khi gộp thêm thân phận công chúa, công bằng mà nói, công chúa Thanh Hà không phải ứng cử viên sáng giá cho vị trí tức phụ của sĩ tộc. Bản thân con phải suy xét rõ ràng, nếu con gật đầu, ta sẽ giúp đỡ con, nếu con nói không, ta sẽ từ chối lời đề nghị của Dương Hoàng hậu.”
Trên bàn, Vương Duyệt bất động như núi Thái Sơn, dưới bàn, hai tay Vương Duyệt đan chặt vào nhau, gân xanh hằn rõ trên mu bàn tay.
Không khí trong thư phòng bỗng nhiên loãng đi, hai mẹ con gần như ngạt thở trước bầu không khí căng thẳng này.
Khi tách trà trên tay Tào Thục đã nguội lạnh, cuối cùng Vương Duyệt cũng mở miệng: ““Che mưa chắn gió cho nàng, dù gặp phải bất cứ khó khăn gì, đều không rời không bỏ, đồng cam cộng khổ”, mẫu thân, yêu cầu của ngài đối với phu quân Thanh Hà, chẳng lẽ không phải những chuyện con vẫn luôn làm hay sao?”