Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Dưới bài ca múa của một trăm hai mươi Vãn Lang, Kê Hầu trung được an táng, chôn cất cùng cha Kê Khang trong phần mộ tổ tiên nhà mình.
Sau lễ tang, Vương Duyệt sức cùng lực kiệt, vừa buồn lại đau đớn, ngất xỉu trên mặt đất, được khiêng trở về Vĩnh Khang lý.
Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, Vương Duyệt nghe thấy bên mép giường có hai người đang thì thầm “… Mẹ nói không cần lo lắng, mặc dù Tây Đài hạ lệnh phế bỏ hậu vị của bà nhưng Tây Đài ở cách xa Trường An, Hà Gian vương lấy danh nghĩa của thiên tử ra lệnh cho thiên hạ, phát ra chiếu thư phế hậu, nhốt bà ở thành Kim Dung, nhưng lại ngoài tầm tay với, không động được đến bà. Người trông giữ cũng gần như là người trong nhà, chúng ta đều có thể vào thành Kim Dung thăm hỏi mẹ, lần phế hậu này, chỉ là một cuộc dạo chơi về hình thức mà thôi. Mẹ nói phu nhân hãy chăm sóc tốt cho Vương Duyệt, chớ có lo lắng cho bà.”
Đây là giọng nói của Thanh Hà, trong trận chiến sinh tử ở Ổ Bảo, hắn đã từng tưởng tượng ra vô số lần “Ta ở thành Lạc Dương chờ huynh”, cuối cùng vẫn còn sống để gặp nàng, nhưng mà ta không thể cứu Hoàng đế ra…
Dường như hồn phách của Vương Duyệt vẫn chưa quay về thân thể, ngón tay cũng không cử động được, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ: Đây là lần thứ ba Hoàng hậu bị phế bỏ.
Tào Thục nói: “Đợi thân thể Vương Duyệt tốt hơn, ta sẽ đưa hắn đến thành Kim Dung vấn an mẹ con.”
Tào Thục biết Dương Hiến Dung lo lắng cho thân thể của Vương Duyệt.
Thanh Hà: “Mắt phu nhân đã đỏ lắm rồi, ngài hãy nghỉ ngơi trước đi, để con chăm sóc Vương Duyệt.”
Công chúa cao quý, lại trai đơn gái chiếc, người bình thường chắc chắn sẽ từ chối, nhưng Tào Thục thì không, bà muốn tạo ra cơ hội để hai người ở chung một mình còn không kịp đấy.
Tào Thục yên tâm đi ngủ.
Thanh Hà ngồi xuống bên cạnh, ngây ngốc nhìn Vương Duyệt, dường như Vương Duyệt đang nằm mơ, thỉnh thoảng lông mi lại run lên. Chuyến đi này trải qua trăm cay ngàn đắng, hắn trở về cùng thi thể của Kê Hầu trung, trên người, trên mặt cũng có vô số vết thương. Đặc biệt là tai trái, trên vành tai bị cắt mất một miếng thịt, hiện đã kết thành một lớp vảy đen, nếu vết thương gần cổ hơn chút nữa, nàng sẽ không bao giờ được gặp lại Vương Duyệt.
Nước mắt lặng lẽ lăn dài, rơi từng giọt trên mặt Vương Duyệt, Thanh Hà khóc tới mức hai mắt mơ hồ.
Vương Duyệt bị từng giọt nước mắt nóng hổi đánh thức. Hắn ngồi dậy, đưa tay lau đi hàng nước mắt trên má Thanh Hà, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Kê Hầu trung muốn ta chuyển lời tới muội, đây cũng là điều dưỡng phụ Sơn Đào từng nói với ông ấy: Giữa trời đất, xuân hạ thu đông, bốn mùa luân chuyển, vạn vật đều có thời, huống chi là việc thay đổi triều đại?”
“Vận số của Đại Tấn đã cạn, không thể nào xoay chuyển đất trời, đây không phải lỗi của Hoàng thượng, cũng không phải lỗi của muội. Cuộc đời của công chúa Thanh Hà vẫn còn tiếp tục, xuân hạ thu đông, bốn mùa thay đổi, cuộc sống phải trải qua bốn mùa trong năm, ngắm nhìn mùa xuân ra hoa, mùa thu kết quả, nghe tiếng côn trùng rì rào vào mùa hạ, xem tuyết rơi vào mùa đông. Hãy nhìn ngắm một chút, không cần thương xuân thu buồn, cũng đừng vây kín cuộc đời vào trong đó, phải sống sót, mới có hy vọng.”
Thanh Hà nghe xong, cố nén nước mắt, để khiến bản thân trông mạnh mẽ hơn. Năm đó Kê Hầu trung mất cha mất mẹ, Ngụy quốc diệt vong, khi ấy ông mới bảy tuổi, phải cần bao nhiêu dũng khí mới có thể bước qua rào cản này?
Thanh Hà sắp mười bốn tuổi rồi, nàng cũng hiểu vận số của Đại Tấn đã hết, nhưng muốn nàng chấp nhận thực tế giống như Kê Hầu trung, nói dễ hơn làm?
Tuy nhiên, đây là lời nhắn nhủ và kỳ vọng của Kê Hầu trung đối với nàng trước lúc ra đi, nàng cần phải học cách bước qua rào cản, giống như Kê Hầu trung đã làm khi còn nhỏ.
Nội tâm Thanh Hà đang giãy giụa, nhưng vẫn kiêu ngạo kìm nén nước mắt. Cảm xúc tích tụ ở trong lòng, không được giải tỏa, cả người đều đang run rẩy, giống như một ấm nước sôi, cái nắp không ngừng run rẩy, va chạm, dưới sự phun trào của hơi nước ở miệng ấm.
Vương Duyệt nhìn thấy dáng vẻ sắp gục ngã của nàng, hắn nhẹ nhàng ôm bả vai nàng: “Khó chịu thì cứ khóc đi, đừng xấu hổ, khóc xong rồi rửa mặt, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.”
Tựa như một khe nứt xuất hiện trên dòng Lạc Thủy bị đóng băng vào mùa xuân, dòng nước chảy bên dưới lớp băng có khuynh hướng hủy diệt những thứ xưa cũ, chia lớp băng thành các khối băng lớn nhỏ, chảy về phía hạ lưu.
Thanh Hà nhào tới, ôm cổ hắn, tựa cằm lên vai hắn bật khóc thành tiếng.
Vương Duyệt chỉ cảm thấy tai trái sắp bị tiếng khóc của nàng làm điếc một nửa, phía bên trái chiếc áo lót cũng bị nước mắt của nàng thẫm ướt đẫm.
Vương Duyệt bị lây nhiễm bởi tiếng khóc của nàng, cũng không chịu nổi nữa, trong đầu hiện lên cảnh tượng Kê Hầu trung cả người đẫm máu xông ra cứu hắn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhỏ trên lưng Thanh Hà.
Bọn họ ôm nhau, không một chút duc V0ng, chỉ là một đôi người nương tựa lẫn nhau, cùng nhau gửi đến người bọn họ kính yêu. Bọn họ an ủi lẫn nhau, khích lệ, đối mặt với những thử thách khắc nghiệt hơn trong tương lai.
Cùng lúc đó, ở Tả Quốc Thành phía Tây Bắc, huyện Ly Thạch (nay là Ly Thạch, Sơn Tây).
Khi Hà Gian vương Tư Mã Ngung hỗn chiến với Hoàng thái đệ Tư Mã Dĩnh để cướp đoạt Hoàng đế, Lưu Diệu nhân cơ hội chạy trốn, trở về địa bàn của mình. Lúc đi tới ngoại ô phía nam, chuẩn bị vào thành, ông ta bất chợt nhìn thấy cờ săn của các vùng ngoại ô đang rung chuyển, tiếng trống ầm ĩ, tiếng còi báo động cũng vang lên, cách bài binh bố trận như đã sẵn sàng ra trận, cảnh tượng rất căng thẳng.
Lưu Diệu nhìn thấy lá cờ mới mà ông ta chưa gặp bao giờ đang bay trên bầu trời —— “Hán”.
Trong nháy mắt, Lưu Diệu tưởng rằng mình xuyên không, bởi vì triều Hán đã mất nước cả trăm năm, Tào Phi lật đổ nhà Hán, thành lập Ngụy quốc, ngay cả Ngụy quốc cũng bị Tư Mã gia thành lập nên Đại Tấn tiêu diệt gần năm mươi năm rồi, có chuyện gì xảy ra? Vì sao cờ Hán đột nhiên bay phấp phới?
Lưu Diệu cho rằng mình nhìn nhầm, đưa tay lên dụi hai mắt.
Không sai, vẫn là cờ nhà Hán.
Ngay lúc Lưu Diệu đang nghi ngờ nhân sinh, tiếng vó ngựa vang lên, một đội quân xếp hàng chạy tới, vô cùng uy nghi, đồng thời cũng mang theo cờ nhà Hán. Người dẫn đầu rất quen thuộc, chính là nghĩa huynh Lưu Thông ——con trai ruột của cha nuôi Lưu Uyên.
Lưu Diệu xuống ngay ngựa nhường đường, hành lễ với anh nuôi “Đại ca.”
Lưu Thông ra hiệu cho đội ngũ dừng lại, nhìn thấy Lưu Diệu đứng bên đường, ông ta khá giật mình, không ngờ thằng nhóc này còn sống trở về, nhìn dáng vẻ trước mắt, chắc hẳn đang không hiểu gần đây xảy ra chuyện gì.
Để thuận tiện cho việc chạy trốn, Lưu Diệu vẫn luôn đi dọc theo các con đường nhỏ hẻo lánh, ít dấu chân người, không được tiếp cận, làm sao biết được thời thế ở Tả Quốc Thành đã đổi thay?
Lưu Thông vẫn luôn khinh thường tên nhóc mà cha mình nhận nuôi này, cảm thấy hắn ta chỉ là một con chó cha mình nuôi dưỡng mà thôi. Nhưng cha lại khăng khăng muốn bọn họ coi nhau như anh em, yêu cầu bọn họ phải đoàn kết tôn trọng lẫn nhau, Lưu Thông không thể làm trái mệnh lệnh của cha, nên vẫn duy trì tình cảm ngoài mặt.
Lưu Uyên có sáu con trai ruột, một con trai nuôi là Lưu Diệu, luôn tự xưng với người ngoài là có bảy người con trai.
“Thất đệ trở về rất đúng lúc, hôm nay phụ hoàng tế trời ở ngoại ô phía nam, đệ mau theo ta đi gặp phụ hoàng.” Lưu Thông nói: “Trong mấy ngày đệ vắng mặt, phụ hoàng đã lập quốc, quốc hiệu là “Hán”, niên hiệu Nguyên Hi, ta được phong làm Thái tử, sau này đệ không thể gọi ta là đại ca, mà phải gọi ta một tiếng Thái tử điện hạ.”
Hóa ra, sau khi Lưu Uyên làm giả chiếu thư sách phong “Đại thiền vu” của Hoàng thái đệ Tư Mã Dĩnh, ông ta nhanh chóng tập kết hơn trăm nghìn quân. Hơn nữa lại nhận được sự ủng hộ của một vài bộ tộc lớn như Tiên Bi, Ô Hoàn, ông ta đã tuyên bố lập quốc.
Lưu Uyên chiêu cáo thiên hạ rằng, không phải mọi đế vương trong thiên hạ đều đến từ Trung Nguyên, Đại Vũ đến từ Đông Nhung, Chu Văn Vương cũng sinh ra ở Tây Di, sao có thể dựa trên sự khác biệt về địa lý để đánh giá liệu một người có đủ tư cách làm Hoàng đế hay không?
Ai làm Hoàng đế, nên được dựa trên mức độ cao thấp của đức hạnh.
Ta, Lưu Uyên, là hậu duệ của công chúa hòa thân nhà Hán, cháu ngoại của Hoàng đế Lưu Bang nhà Hán.
Tổ tiên Mặc Ðốn Thiền vu chúng ta kết nghĩa kim lan với Hoàng đế Lưu Bang của nước Hán, trở thành anh em. Việc anh chết em kế thừa hoàn toàn phù hợp với quy tắc kế thừa, là sự thật không thể nghi ngờ.
Ta tuyên bố khôi phục Đại Hán quốc, quốc hiệu là Hán, niên hiệu Nguyên Hi, sau Lưu Thiền được hậu thế công nhận, Thục Hán Liên Tôn, và Chiêu Liệt Đế Lưu Bị chính là tổ tông của ta.
Cứ như thế, để thuyết phục công chúng, danh chính ngôn thuận tranh đoạt Trung Nguyên, ngay cả tổ tông Lưu Uyên cũng đổi thành người Hán, kiên trì nói mình là hậu duệ của Hoàng đế Lưu Bang, khai sinh ra nhà Hán, Lưu Bị là tổ tiên của mình, hơn nữa còn coi vị vua làm mất nước Lưu Thiền như tổ tông, thờ phụng bài vị, kéo dài hương khói.
Lưu Bị bị chọc giận tới mức xốc nắp quan tài: Ai là tổ tiên của ngươi!
Vì muốn xưng đế, quả thật Lưu Uyên đã phải hao tổn tâm huyết.
Tin tức Lưu Uyên xưng đế, thành lập nhà Hán đã truyền đến Đông Đài Lạc Dương, Tây Đài Trường An.
Hiện tại Tây Đài đang kiểm soát Hoàng đế, trên danh nghĩa chính là kẻ thống trị, Vương Nhung nghe xong, chỉ hận không thể đào Hoàng thái đệ Tư Mã Dĩnh ra khỏi mộ phần rồi quất xác!
Đám đàn ông bại hoại Tư Mã gia các ngươi, chỉ vì tranh quyền đoạt lợi, mà gây rối khiến quốc gia bị chia năm xẻ bảy.
Tất nhiên Tây Đài Trường An sẽ không thừa nhận nhà Hán do Lưu Uyên thành lập, cho rằng đó là hành vi chia rẽ Đại Tấn, là mưu phản.
Hà Gian vương Tư Mã Ngung đang nắm quyền, phái ngay Tư Mã Đằng đi dẹp loạn.
Hoàng đế Lưu Uyên của nhà Hán cũng nhanh chóng phái con nuôi Lưu Diệu đi khai chiến với Tư Mã Đằng.
Sau đó, Lưu Diệu, người được mệnh danh là sát thần, không chút bất ngờ đánh bại Tư Mã Đằng. Thế lực và địa bàn của nhà Hán càng lúc càng lớn, không chỉ như thế, tộc Tiên Bi và các tộc khác cũng sôi nổi thoát ly khỏi Đại Tấn, tuyên bố trung thành với Lưu Uyên nhà Hán.
Vì Tư Mã Đằng thất bại thảm hại, Tây Đài Trường An mất hết mặt mũi.
Tại Đông Đài Lạc Dương, Dương Hiến Dung đang bị giam lỏng ở thành Kim Dung, nghe được tin Lưu Uyên lập quốc từ chỗ Thanh Hà Vương Duyệt. Lưu Diệu đánh bại Tư Mã Đằng, thế lực của nhà Hán đang nhanh chóng bành trướng, chén trà trong tay rơi xuống đất.
Thật lâu sau, Dương Hiến Dung nói: “Ta biết rồi, các con trở về đi.”
Khi Thanh Hà Vương Duyệt đi tới cửa, Dương Hiến Dung nói: “Nhà Hán và Đại Tấn đã rơi vào thế đối lập, lần sau nếu gặp lại Lưu Diệu, chúng ta chính là đối thủ ngươi chết ta sống, mọi chuyện trong dĩ vãng… đều quên hết đi.”
Tình cảm riêng tư không thể tồn tại trong cuộc đối đầu giữa các quốc gia.
Dương Hiến Dung hiểu rõ lập trường của mình, từ nay về sau, Lưu Diệu không còn là Lưu Diệu, mà là Đại tướng địch quốc.
Thanh Hà Vương Duyệt lui xuống, hai người im lặng không nói lời nào, sóng vai rời khỏi thành Kim Dung, một lát sau, Thanh Hà thở dài: “Gặp lại cũng thành người xa lạ, nhưng nếu thật sự gặp lại Lưu Diệu, chúng ta cũng không thể đánh bại ông ta.”
Thanh Hà và Vương Duyệt nhìn nhau cười khổ.
Trận tuyết mịn đầu tiên rơi xuống Lạc Dương, mùa đông đã tới.
Bên này giảm bên kia tăng, Tây Đài bại trận, Đông Hải vương Tư Mã Hoạt, người từng bị đánh bại phải chạy trốn về đất phiên, dưới sự ủng hộ của mấy người em trai, thực lực ngày càng lớn mạnh, trở thành bá chủ phía Đông Đại Tấn, đối đầu với Hà Gian vương Tư Mã Ngung ở Tây Đài Trường An.
Hai vị phiên vương lớn của Đại Tấn bắt đầu đấu đá lẫn nhau, căn bản không rảnh bận tâm đến nhà Hán đang phát triển lớn mạnh.
Ở thành Lạc Dương, đám người Thanh Hà vẫn duy trì thế trung lập, không giúp đỡ, cũng không khiêu khích bên nào —— bởi vì cả hai bên đều không thể trêu chọc.
Chọn quả hồng mềm mà nắn, Đông Hải vương Tư Mã Hoạt phái sứ thần bí mật, đến thành Lạc Dương tìm Chu Quyền, Tướng quân trấn giữ thành Kim Dung, mang theo chiếu thư Đông Hải vương khôi phục hậu vị cho Dương Hiến Dung. Nói rằng chỉ cần ngươi thả Dương Hiến Dung và khôi phục chức vị cho bà, Dương Hoàng hậu nhất định sẽ cảm kích Đông Hải vương, từ đó trở thành một quân cờ trong tay Đông Hải vương, dùng để kiểm soát và cân bằng Hà Gian vương ở Tây Đài Trường An, mà ngươi thì cũng sẽ được thăng quan tiến tước.
Bản thân Chu Quyền cũng rất đồng cảm với Dương Hiến Dung vô tội, nếu Đông Hải vương sẵn sàng ra mặt làm hậu thuẫn, cớ sao mà không nhận?
Vì thế, Chu Quyền gi3t ch3t mấy vị tướng sĩ do Tây Đài phái tới giám sát, cầm chiếu thư của Đông Hải vương, đưa Dương Hiến Dung quay lại hoàng cung, tuyên bố khôi phục chức vị Hoàng hậu.
Cứ như vậy, Dương Hiến Dung được tái lập Hoàng hậu lần thứ tư.