Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 55




Editor: Dứa

Beta: Hoàng Lan

Một năm sau, danh tính thật sự của thích khách được công bố, nhưng nó đã không còn ý nghĩa gì nữa, biết hay không biết cũng chẳng có gì khác nhau, bọn họ sẽ không đi tìm Si Giám tính sổ.

Thứ nhất, Si Giám không làm tổn thương đến công chúa Hà Đông, thứ hai suy từ bụng ta ra bụng người, bọn họ đều hiểu cho hành động báo thù vì người nhà của Si Giám.

Thứ ba, mặc dù Si Giám bắt cóc công chúa Hà Đông, ép tội phạm bị truy nã Tôn Hội chui đầu vào lưới. Thế nhưng, trong lòng Si Giám cảm thấy áy náy, sau đó luôn muốn bù đắp sai lầm, bảo vệ hoàng thất, lập nên những chiến công xuất sắc.

Vương Duyệt vạch trần sự thật, Thanh Hà kinh ngạc nói: “Hóa ra là hắn! Si Giám bảo vệ cung Vị Ương, thường xuyên nhìn thấy Quýnh tặc giết cả nhà mình ra vào cung Vị Ương, điều này cần nghị lực lớn thế nào mới có thể nhẫn nhịn không động thủ.”

Vương Duyệt nói: “Chắc hẳn Si Giám đang tìm cơ hội tốt nhất, vụ ám sát vào Tết Nguyên Tiêu năm ngoái có lẽ do vừa mới biết được tin dữ cả nhà thúc phụ bị gi3t ch3t, dưới cơn phẫn nộ đã đi hành thích, chưa kịp chuẩn bị kế hoạch chu đáo kín chẽ. Hắn quá l0 mãng, mà bên người Tư Mã Quýnh lại có quá nhiều hộ vệ. Lần đó hắn thất thủ, may mà gặp chúng ta mới thoát thân được. Lần này mượn tay Trường Sa vương, diệt trừ Tư Mã Quýnh, báo thù cho người nhà.”

Tuân Hoán thán phục: “Thật sự quá kiên nhẫn, nhẫn nhịn suốt một năm, đổi thành muội, kẻ thù diệt môn ngày ngày qua lại dưới mí mắt muội, muội sẽ không nhịn được.”

Bởi vì mối thù diệt môn nhà Si Giám, Thanh Hà như có điều suy nghĩ: “Tư Mã gia chúng ta hàng năm đều tranh đấu gay gắt như vậy, mỗi lần ta đều cảm thấy mình đứng về phía chính nghĩa, nhưng trên thực tế lại mang đến tai họa cho rất nhiều người vô tội.”

“Si Giám là cô nhi, thúc phụ nuôi hắn khôn lớn, bởi vì lo lắng cho sự an toàn của hắn mà từ chối hưởng ứng phong trào cứu giá của Tư Mã Quýnh, kết quả lại gặp họa diệt môn. Mà lúc ấy, ta đang chuẩn bị hành thích ngụy đế Tư Mã Luân tại thành Lạc Dương, chờ mong quân đội cứu giá của Tư Mã Quýnh và tứ đại phiên vương sớm ngày đến thành Lạc Dương.”

Nghĩ tới mà sợ hãi vô cùng.

Thanh Hà là công chúa, nhưng nàng cũng sẽ đổi vị trí để suy nghĩ, nàng không coi việc người khác hy sinh vì mình là chuyện hiển nhiên, nàng có một trái tim nhân ái, nàng sẽ tự nhìn lại chính mình.

Thúc phụ của Si Giám từ chối việc cứu giá, điều đó cũng không sai, ông ấy lo lắng cho sự an toàn của người thân, sợ cháu trai Si Giám trở thành con tin tại Lạc Dương, thậm chí sẽ bị xử tử.

Nếu đổi thành Thanh Hà, Thanh Hà cũng sẽ làm như vậy, bởi vì mọi thứ nàng làm từ trước đến nay cũng là vì người nhà của mình.

Nghĩ đến đây, Thanh Hà không còn hứng thú tham quan lễ hội đèn lồng nữa, nàng tìm một quán rượu, ngồi sững sờ trong đó.

Lúc này đầu óc nàng rất loạn, nàng muốn bảo vệ người nhà, Si Giám cũng muốn bảo vệ người nhà.

Vương Đôn muốn đưa Tào Thục và Vương Duyệt đến Kiến Nghiệp Giang Nam để bảo vệ người nhà của mình, ông cũng không sai.

Tết Nguyên Đán, cha của Tuân Hoán nhốt nàng ấy trong từ đường suy nghĩ, đó cũng là để bảo vệ con gái, với tư cách là một người cha, ông ấy không sai…

Thanh Hà xoa trán, những chuyện này quá phức tạp, người nào cũng đúng, tất cả đều vì người nhà, nhưng lợi ích của mọi người lại không thể đồng nhất, thậm chí còn xung đột lẫn nhau. Vậy thì nên làm gì bây giờ? Có cách nào giải quyết triệt để xác đáng điều này hay không?

Thanh Hà càng nghĩ càng loạn, Tuân Hoán huơ huơ tay trước mắt nàng: “Này, tỷ làm sao vậy? Sao dáng vẻ giống như luyện võ bị tẩu hỏa nhập ma thế.”

Vẫn là Vương Duyệt hiểu nàng: “Muội suy nghĩ quá nhiều, vượt quá năng lực của bản thân.”

Thanh Hà: “Làm sao huynh biết ta đang nghĩ gì?”

Vương Duyệt nói: “Ta biết chứ, ví dụ như vào mùa đông, có người hy vọng thời tiết đừng quá lạnh, người già và trẻ nhỏ trong nhà sẽ không chịu nổi cái lạnh mùa đông, hơn nữa còn tiết kiệm được chút tiền mua than củi sưởi ấm. Nhưng người bán than lại hy vọng thời tiết càng lạnh càng tốt, nhiều người mua, than của hắn mới có thể bán được giá tốt, buổi tối khi đóng quầy hàng còn có thể mang một chén thịt về cho người nhà.”

“Trong trận chiến khốc liệt đêm hôm ấy, có biết bao nhiêu gia đình mất đi nhi tử và trượng phu, nhưng các cửa hàng quan tài và dịch vụ tang lễ đều kiếm được rất nhiều tiền, quan tài còn chưa kịp sơn đã bán ra, muội có thể nói ông chủ bán quan tài mỉm cười đếm tiền là sai sao?”

Tài ăn nói của Vương Duyệt rất lợi hại, lập tức sắp xếp các suy nghĩ hỗn loạn của Thanh Hà đến rõ ràng.

Đây đúng là vấn đề Thanh Hà vừa suy xét.

Tuân Hoán bị Vương Duyệt xoay vòng vòng, chống cằm tự lẩm bẩm: “Đúng vậy, đều không sai, nhưng bọn họ lại mâu thuẫn.”

Tuân Hoán hỏi: “Vương Duyệt, huynh mưu ma chước quỷ, mưu mô xảo trá nhất, huynh nói nên làm gì bây giờ?”

Vương Duyệt viết một chữ “Không” ở trên bàn: “Không thể giải quyết, không có cách nào, thế giới phàm tục của con người vốn do các loại mâu thuẫn tạo thành. Phật pháp nói rằng tất cả chúng sinh đều đau khổ, chính là ý tứ này.”

Tuân Hoán thở dài: “Nói cũng đúng, khó trách có nhiều người muốn thành tiên như vậy, chỉ để chạy thoát khỏi những lựa chọn tiến thoái lưỡng nan trên đời.”

Vương Duyệt đã nhìn thấu: “Điều đó thì chưa chắc, chỉ cần có lợi ích ắt sẽ có mâu thuẫn, tiên giới cũng không ngoại lệ.”

Tuân Hoán vỗ đầu một cái: “Không nghĩ nữa, thật phiền phức, vẫn là luyện võ tương đối đơn giản, mục đích chính là đánh bại đối phương, đơn giản biết bao.”

Tuân Hoán thoải mái cởi mở, nói không nghĩ là không nghĩ nữa, nhưng Thanh Hà lại rất khó thoát ra được, dù sao cái chết của cả nhà chú của Si Giám cũng gián tiếp liên quan tới nàng.

Một câu không có cách giải quyết của Vương Duyệt cũng không thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng nàng.

Thấy Thanh Hà không mấy hứng thú, Vương Duyệt và Tuân Hoán đưa nàng về cung nghỉ ngơi sớm.

Trên đường về nhà, Tuân Hoán rủ Vương Duyệt tỷ thí: “Đã lâu không đánh nhau rồi, ngày nào cũng chép gia quy trong từ đường, chúng ta tỷ thí một trận, cho ta thả lỏng gân cốt.”

Vương Duyệt tỏ vẻ từ chối “Không thể đánh nhau với muội được, ta phải về nhà bàn bạc một chuyện khẩn cấp với mẹ.”

Tuân Hoán: “Chuyện gì?”

Vương Duyệt: “Ba ngày sau, trong tộc sẽ phái người ép buộc đưa chúng ta đến Kiến Nghiệp, rời khỏi Lạc Dương.”

Tuân Hoán nói: “Chuyện này dễ mà, ta đóng giả làm sơn tặc, cướp hai người đi.”

Vương Duyệt nói: “Người hộ tống chúng ta chính là phò mã Vương Đôn.”

Danh tiếng ngoan cố của Vương Đôn hầu như mọi người đều biết, giống như Vương Nhung keo kiệt nổi tiếng toàn kinh thành, Tuân Hoán vừa nghe vậy, ôm quyền ngay tắp lự: “Cáo từ, chúng ta có duyên gặp lại.”

Ngay cả Tuân Hoán cũng cảm thấy mẹ con Vương Duyệt chắc chắn phải rời đi.

Tại cung Vị Ương, Thanh Hà trở về quá sớm, sớm tới mức Dương Hiến Dung lo lắng có phải con gái bị bệnh hay không. Ngày thường nàng đều chơi đến nửa đêm, hơn nữa cũng thường xuyên ngủ lại nhà Vương Duyệt.

Thanh Hà lắc đầu: “Con không bị ốm.”

Dương Hiến Dung thấp giọng hỏi: “Có phải kinh nguyệt đến sớm rồi không?” Lúc này quả thực không tiện.

Được nhắc nhở về cảm giác khó chịu mà mấy ngày tới nàng sẽ phải trải qua, Thanh Hà buồn bực muốn chết: “So với chuyện đó còn phiền phức hơn.”

Dương Hiến Dung hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Thanh Hà không thể nói cho mẹ về vụ ám sát của Thống lĩnh quân đội, Giáo úy Si Giám, đành phải nói: “Ba ngày sau Vương Đôn sẽ đưa Kỷ Khâu Tử phu nhân và Vương Duyệt đến Kiến Nghiệp.”

Quả nhiên, Dương Hiến Dung sửng sốt: “Không được, năm nay không được.” Chuyện hôn sự của con và Vương Duyệt vẫn chưa được ấn định đâu.

Thanh Hà thở dài: “Cách làm của Vương Đôn và Kỷ Khâu Tử Vương Đạo cũng không có gì sai, bọn họ chỉ muốn bảo vệ người nhà. Chúng ta không có lý do để ngăn cản bọn họ. Huống chi, những ngày tháng khó khăn nhất của chúng ta đã qua rồi.”

Dương Hiến Dung giữ chặt tay Thanh Hà: “Đứa nhỏ này, sao hôm nay con kỳ lạ thế? Con không nhớ Tào phu nhân? Không nhớ Vương Duyệt sao?”

Thanh Hà rất bối rối: “Đương nhiên con sẽ nhớ bọn họ —— Bây giờ bọn họ còn chưa khởi hành, con đã nhớ họ rồi. Tuy nhiên, thế giới này lại không xoay quanh một mình con, con cần bọn họ thì bọn họ nhất định phải ở lại sao? Bọn họ cũng có người nhà.”

Thanh Hà tắm rửa đi ngủ, Dương Hiến Dung hao tổn tinh thần một mình, thầm nghĩ: Thanh Hà, thật ra bọn họ mới là người nhà của con!

Tuy nhiên, trộm long tráo phụng, cuộc sống xoay chuyển, mọi thứ đều thay đổi.

Thanh Hà giả vờ ngủ, chờ mẫu hậu đi rồi nàng mới mở mắt ra, không ngừng suy ngẫm về vấn đề của Vương Duyệt, nàng lại càng cảm thấy không có cách giải quyết, nó là một vòng tuần hoàn chết.

Như vậy xem ra, gần với câu trả lời chính xác nhất lại là câu thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng nhất: Mọi người tự quét tuyết trước cửa nhà mình, đừng quan tâm đến sương giá trên ngói nhà người khác.

Quay cuồng trên giường đến nửa đêm vẫn không có cách nào chìm vào giấc ngủ. Ngày cuối cùng của Tết Nguyên Đán, Tết Nguyên Tiêu vốn là một đêm không ngủ, cuồng hoan thâu đêm, không có giờ giới nghiêm. Ở trong hoàng cung, Thanh Hà cũng có thể nghe được tiếng pháo hoa, pháo trúc truyền đến đứt quãng từ hai trăm hai mươi phố phường Lạc Dương bên ngoài cung điện.

Nàng dứt khoát rời giường, mặc chuông lớn đi lang thang quanh cung Vị Ương, thật trùng hợp, đúng lúc gặp được Thống lĩnh quân đội, giáo úy Si Giám dẫn binh đi tuần tra.

Đúng là nghĩ cái gì tới cái đó, Si Giám nhìn thấy công chúa thì lập tức nhường đường hành lễ: “Trời giá rét, mặt đường kết nhiều băng, công chúa hãy cẩn thận.”

Thanh Hà hỏi thăm: “Tối nay Si Giáo úy trực đêm à.”

Si Giám nói: “Vốn dĩ đêm nay là ca trực của những người khác, nhưng bọn họ muốn về nhà ăn Tết, đoàn tụ với người nhà, dù sao mạt tướng cũng chỉ có một mình nên đã đổi ca cho bọn họ.”

Si Giám vốn là cô nhi, sau khi cả nhà chú bị Tư Mã Quýnh gi3t ch3t, hắn cũng thật sự trở thành người cô đơn. Một người ăn no, cả nhà không đói (*). Khi những người khác đoàn viên ăn Tết, hắn lại ăn tết một mình, như thế càng thê lương hơn, dứt khoát thay ca cho người ta, dùng công việc để vượt qua nỗi cô đơn.

(*) Câu nói thông dụng với hàm ý chỉ có một thân một mình thì “nhà” cũng chỉ có mình mình, tự lo cho bản thân là được, không có gánh nặng.

Trong lòng Thanh Hà cảm thấy áy náy, tự bỏ tiền túi sai phòng bếp làm thêm món mì sợi thịt dê nóng hổi cho những người trực tại hoàng cung vào đêm nay. Trên sợi mì trắng như tuyết có từng miếng thịt dê thái mỏng, nhiều tới mức xếp thành ngọn núi nhỏ.

Cuối cùng, Thanh Hà ôm chiếc khăn tắm (trộm) từ bồn tắm của Vương Duyệt chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Trường Sa vương tìm nàng để bàn bạc việc phóng thích ba con trai của Tư Mã Quýnh tại thành Kim Dung, Thanh Hà nói: “Mọi việc đều giao cho thập nhị hoàng thúc toàn quyền quyết định.”

Trường Sa vương mới lên nắm quyền, đây chính là thời điểm để tạo dựng uy tín, hoàng thất phải bày tỏ sự tin tưởng tuyệt đối với Trường Sa vương. Trường Sa vương nói một, Thanh Hà sẽ không nói hai.

Trường Sa vương nói: “Như thế sao được, quân chính là quân, thần chính là thần, khi đề cập đến chuyện quan trọng vẫn cần hoàng thất gật đầu đồng ý, ta không dám chuyên quyền.”

Thanh Hà thầm nghĩ, tinh thần của cha không tốt, cho dù có giống như linh vật chỉ gật đầu lắc đầu cũng càng khó khăn, mẫu hậu lại luôn kiêng dè việc em chồng chị dâu khác biệt, còn muốn tránh để người ta cảm thấy hậu cung tham gia vào chính sự. Công chúa như nàng cũng nên giúp phụ hoàng thực hiện một vài trách nhiệm của hoàng thất, trở thành kẻ phụ hoạ cho Trường Sa vương, tránh việc khiến phụ hoàng mệt mỏi.

Cứ như thế, ban ngày Thanh Hà phải đến điện Tử Quang của Hoàng đế ngốc, đọc đủ loại công văn từ phủ Đại tư mã, học theo chữ viết của cha, viết hai chữ “Đã rõ”.

Rõ ràng chỉ là hình thức mà thôi, nhưng hình thức này không có lại không được.

Từ sớm đến tối, thời gian trôi qua nhanh chóng, khi tay Thanh Hà đã nhức mỏi, nàng mới miễn cưỡng đọc xong, một đống báo cáo từ Kê Hầu trung của Môn hạ tỉnh đặt trên bàn.

“Vẫn còn nữa!” Thanh Hà tuyệt vọng.

Kê Hầu trung nói: “Công chúa mệt mỏi rồi, ngày mai lại xem tiếp.”

“Ngày mai rồi lại ngày mai, còn rất nhiều ngày mai.” Thanh Hà cố gắng lên tinh thần, thở dài: “Loại chuyện này không có ý nghĩa gì cả, nhưng lại không thể không làm, nhưng làm thì mệt như vậy, vì sao vẫn phải làm?”

Nếu nói tới vô nghĩa, không ai có quyền lên tiếng hơn Kê Hầu trung—— mấy chục năm ngày nào cũng giáo dục một vị Hoàng đế ngốc chỉ có trí lực của đứa trẻ bảy tuổi, bắt đầu dạy từ thời ông còn là Thái tử, không mệt mỏi, không phiền chán, thậm chí còn dạy luôn cả Thanh Hà, nữ nhi bướng bỉnh của Hoàng đế ngốc.

Dù sao, Thanh Hà cũng chưa từng thấy Kê Hầu trung tức giận hay mất kiên nhẫn.

Nghe lời than phiền của Thanh Hà, Kê Hầu trung cười nói: “Hầu hết công việc của các quan viên trên đời này đều như thế, không có ý nghĩa gì cả nhưng lại không thể không làm. Bản thân phải chậm rãi tìm ra chút ý nghĩa nào đó, rồi tự mình tận hưởng.”

Nghe nói mọi người đều như vậy, Thanh Hà cũng không có gì để oán giận, tiếp tục xem.

Kê Hầu trung: “Công chúa rất biết cách thuận theo dòng chảy.”

Thanh Hà: “Có thầy như vậy tất sẽ có trò.”

Ý nói rằng, nàng học theo Kê Hầu trung, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, thỏa hiệp với thực tại.

Khi Thanh Hà đang chia sẻ trách nhiệm với phụ hoàng thì ở Vĩnh Khang lý, Tào Thục và mẫu tử Vương Duyệt bàn bạc một ngày, cảm thấy vẫn nên chạy trốn trước, ẩn nấp một khoảng thời gian, chờ đợi cơ hội chuyển mình rồi sẽ hiện thân, dù sao cũng không thể cứng rắn chống lại Vương Đôn.

Vào lúc sáng sớm, cổng thành và lý mở cửa, là thời điểm lạnh nhất.

Vương Duyệt và Tào Thục để lại một bức thư cho Vương Đôn rồi lén lút trốn đi từ cửa sau.

Vừa đi đến cửa Nam của lý đã nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau, Vương Đôn cưỡi ngựa chạy tới.

“Chào buổi sáng.” Sắc mặt Vương Đôn lạnh lùng: “Sáng sớm tinh mơ, đường tẩu và đại chất tử muốn đi đâu?”

Vương Duyệt trấn định tự nhiên, mở miệng đã nói dối: “Ồ, con ra ngoài với mẹ một chút, đi ngắm hoa mai bên bờ Lạc Thủy.”

Tào Thục vội nói: “Phò mã cũng đi sao? Thật trùng hợp.”

“Không phải trùng hợp, mà là cố ý.” Vương Đôn nói: “Đệ ở lại nhà Vương Nhung bên cạnh suốt hai đêm qua chỉ để giám sát hai người, sợ hai người nói không giữ lời, đệ không muốn phụ sự phó thác của đường huynh.”

Vương Duyệt kinh ngạc “Phò mã thật sự ngủ lại nhà Huyện Hầu?” Chuyện này không có khả năng, vợ chồng Vương Nhung rất keo kiệt, bọn họ sẽ không chiêu đãi người trong tộc đâu.

Vương Đôn nói: “Vốn dĩ Huyện Hầu không đồng ý, tất cả đều là tiêu tiền của ta, ở một đêm trả một xâu tiền. Còn phải tự mang theo chăn đệm và dầu thắp.”