Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 45




Editor: Xoài

Beta: Hoàng Lan

Thị vệ của phủ Đại tư mã được huấn luyện nghiêm chỉnh, thấy có mũi tên bắn tới, hắn vung thương dài hộ thể, lách mình tránh đi.

“Con mồi của tỷ không phải là bia bắn, nó là vật sống, tưởng tượng mũi tên của tỷ có hai cánh, mắt của tỷ đều là cánh của mũi tên, nhìn chằm chằm nó, tính ra phương vị, sau đó, bắn tên.”

Thanh Hà nghĩ đến lời dạy bảo của Tuân Hoán, điều chỉnh hơi thở, quả quyết bắn tên.

Hôm nay vì danh dự của mẹ, nàng phát huy hết năng lực, bắn một mũi tên trúng cánh tay thị vệ.

Thị vệ mặc áo giáp kiểu ba lỗ, cánh tay không có phòng hộ, sau khi bị Thanh Hà bắn trúng, thương dài trong tay rơi loảng xoảng xuống đất, nện trên bậc thang ngọc thạch.

Bức tường người xuất hiện kẽ hở, Thanh Hà thúc ngựa trực tiếp xông vào đại điện.

Sau lưng, đám thị vệ cầm thương nhao nhao vây về phía Thanh Hà, đuổi sát theo phía sau, Vương Duyệt chạy tới nhặt thương dài của thị vệ trên mặt đất, quát với cung nhân đang hoảng hốt lo sợ: “Có người muốn giết Hoàng hậu và công chúa, mau gọi người đến hộ giá!”

Nói xong, Vương Duyệt vung thương dài, xuyên qua đám thị vệ giống như mũi tên.

Vì sao Thanh Hà phải không thèm đếm xỉa gì mà xông thẳng vào chính điện cung Vị Ương? Chuyện này phải nói từ việc gần đây Tề vương thường xuyên bái phỏng Hoàng hậu Dương Hiến Dung.

Ngay từ đầu, lần nào Tề vương cũng mang theo lễ vật phong phú, chính là đồ bình thường tiến cống cho hoàng thất, Thanh Hà cảm thấy Tề vương là vì lấy lòng.

Nhưng mà, từ khi Tề vương xây dựng phủ Đại tư mã rộng thêm gấp hai lần, diện tích còn lớn hơn hoàng cung, nhất là sau khi phá tường mở đường, Thanh Hà sinh ra nghi ngờ đối với ý đồ của Tề vương. Nàng cho rằng dã tâm Tề vương bành trướng, phá tường là vì thuận tiện cho tương lai mưu phản bức thoái vị.

Thế nhưng, Vương Duyệt kiên định cho rằng tạm thời Tề vương sẽ không mưu phản, ít nhất là trước khi giải quyết đối thủ chính là Thành Đô vương.

Thanh Hà tin tưởng Vương Duyệt, chỉ là nàng không muốn ỷ lại vào Vương Duyệt nữa, nên âm thầm đào Trường Sa vương Tư Mã Nghệ về phía bên mình, chuẩn bị tương lai kiềm chế Tề vương.

Như vậy lại nảy sinh vấn đề rồi, nếu Tề vương đã không vội bức thoái vị thì tại sao phải coi trời bằng vung mà phá tường sửa đường chứ? Việc làm của mỗi người đều có mục đích, không thể nào vô duyên vô cớ được.

Thanh Hà mười ba tuổi, mới biết yêu, đối với chuyện nam nữ thì tỉnh tỉnh mê mê, mà Tề vương la li3m Dương Hiến Dung sắp được một năm rồi, li3m rồi li3m, ông ta dần dần không có kiên nhẫn nữa.

Bởi vì bất kể ông ta quỳ li3m dâng lễ vật như thế nào, biểu hiện ra tài hoa và bản lĩnh của ông ta trước mặt Dương Hiến Dung ra sao, mở rộng nhà phá tường để ám chỉ tình cảm ngưỡng mộ của ông ta có thể đủ làm trái luân lý đạo đức nhường nào, vì bà mà gánh bao nhiêu tiếng xấu của người trong thiên hạ, ông ta cũng muốn tới gần bà, càng ngày càng gần.

Tề vương say mê trong sự say đắm của mình, nàng xem đi, đàn ông thật sự thì nên vắt óc tìm kế lấy lòng nàng, bảo vệ nàng, mang tiếng xấu cũng phải tới thăm nàng, có phải nàng rất cảm động không? Trước kia không có đàn ông nào yêu nàng như vậy đúng không? Có phải là nàng nên lấy thân báo đáp không?

Nhưng mà, bất kể ông ta làm như thế nào, Dương Hiến Dung cũng không có bất kỳ sự đáp lại mang tính thực chất nào. Gặp bà nhiều lần như vậy, bà từ đầu đến cuối đều không cuốn rèm châu ngăn cản giữa hai người lên.

Từng viên đông châu của nước Cao Ly có giá trị liên thành đó! Đây cũng là một trong những lễ vật ông ta tặng.

Ông ta khát vọng người sau rèm châu sẽ đi ra biết bao nhiêu, nhưng mà không có. Từ đầu đến cuối bà không từ chối, không trả lời, không đuổi ông ta, cũng chưa từng chủ động mời ông ta.

Một năm rồi, cho dù là một cục đá thì cũng được ủ nóng lên, bà trước sau lại như một.

Một năm này Tề vương nắm triều cục trong tay, thuận buồm xuôi gió, cũng không thấp thỏm như lúc vừa mới vào Kinh nữa, không biết là dã tâm đã kích d0ng t1nh dục, hay là t1nh dục đã làm phát triển dã tâm, Tề vương chán ghét loại trò chơi tán tỉnh dài dằng dặc này, ông ta không muốn đợi thêm nữa.

Ngày này là tết ông Táo, năm nay sắp trôi qua, năm mới gần đến, cái gọi là cuối năm khó qua, đòi nợ xong mới qua năm mới vui vẻ, đã đánh dấu ấn vào tư tưởng của nền văn minh Trung Hoa từ nhiều năm. Chính là phải giải quyết vấn đề trước khi ăn Tết, món nợ nên đòi thì phải đòi được, nếu không, cả cái Tết đều ăn không ngon.

Tề vương cũng là người trần mắt thịt, ông ta cần một đáp án, không muốn kéo vấn đề này qua năm mới.

Mỗi lần đến cung Vị Ương bái phỏng Dương Hoàng hậu, Phan Mỹ nhân đều làm bạn ở bên cạnh Hoàng hậu, Tề vương muốn nói gì cũng không tiện.

Tề vương dùng quỷ kế, trước tiên điều Phan Mỹ nhân rời đi. Ông ta sai cung nhân cố ý bỏ mấy con mèo vào trong khố phòng tế phẩm được chuẩn bị để tế tổ, làm cho rối loạn lộn xộn, tế tự là việc lớn, Phan Mỹ nhân nghe thấy tế phẩm xảy ra vấn đề thì nhanh chóng đi đến khố phòng xem xét tình huống.

Quả nhiên, Phan Mỹ nhân đã mắc câu rồi, làm nữ quan tâm phúc bên cạnh Hoàng hậu, đây là trách nhiệm của bà ấy.

Phan Mỹ nhân vừa mới đi, ngay sau đó, Tề vương vội vàng đi tới từ bức tường vỡ Tây Uyển.

Không chỉ có thế, ông ta còn mang theo một đội thị vệ, bao bọc vây quanh cung Vị Ương, bất kỳ cung nhân nào cũng không được ra ngoài mật báo cho Phan Mỹ nhân quay về.

Dương Hiến Dung nghe cung nhân bẩm báo Tề vương tới thì vội vàng muốn đi mời Phan Mỹ nhân, cung nhân lĩnh mệnh mà đi, lại bị thị vệ của Tề vương giữ lại.

Không có phụ tá đắc lực là Phan Mỹ nhân này, các cung nhân cũng bị thị vệ khống chế, bên ngoài có thị vệ bao vây cung, chặt đứt tin tức, Dương Hiến Dung thật sự là một con cừu non xinh đẹp mặc cho người ta chém giết.

Mà Tề vương đã để lọt mất Thanh Hà từ trước đến nay luôn ở cùng với mẹ. Nàng ở điện phụ phía Tây, nhìn thấy động tĩnh bên ngoài không đúng, tất cả cung nhân không ra ngoài được, cũng không vào được, nàng lập tức đi tìm mẫu hậu.

Bình thường Thanh Hà phải luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, cho nên xây chuồng ngựa ở điện phụ phía Tây, tất cả ngựa và đao tiễn đều có sẵn. Thanh Hà không biết chính điện của mẫu hậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho nên nàng quyết định tiên lễ hậu binh, thả cho nàng đi qua thì thôi, nếu như ngăn cản, nàng nhất định phải cưỡi ngựa giết vào, bảo vệ mẫu hậu.

Tề vương vén rèm châu lên, nhìn thấy được gương mặt mình tha thiết mong ước — người thật còn đẹp hơn trong mộng!

Dương Hiến Dung ngồi ngay ngắn trên ghế phượng, lạnh mặt: “Tề vương muốn thế nào?”

Tề vương chưa được sự cho phép của Dương Hoàng hậu là đã ngồi ở dưới tay bà: “Hoàng hậu và ta đều là người đã có gia thất, sinh con dưỡng cái, cũng không phải là những thiếu nam thiếu nữ ngây thơ vô tri. Ta muốn cái gì, Hoàng hậu vẫn không rõ?”

Hai mắt Tề vương nóng bỏng, giống như một thiếu niên đang yêu đương, nóng lòng theo đuổi nữ thần trong lòng.

Đương nhiên Dương Hiến Dung biết, có điều bà không thể nói thẳng, nói: “Năm ngoái ta và Hoàng thượng bị nhốt trong thành Kim Dung, viết chiếu thư, chỉ rõ muốn Tề vương mang theo quân thảo phạt đến thành Lạc Dương Cần Vương. Tề vương không phụ sự mong đợi của mọi người, thắng ngay từ trận đầu, giúp ta và Hoàng thượng thoát khỏi khó khăn. Hoàng thượng có thể quay về vị trí cũ, sự cống hiến của Tề vương đối với Đại Tấn, ta và Hoàng thượng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Cho nên, sau khi Hoàng thượng một lần nữa đăng cơ đã phong ngay Tề vương làm Đại tư mã, thống lĩnh triều chính, thêm cửu tích, mượn hoàng việt, chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ? Tề vương, thứ bây giờ ngươi đoạt được là quyền lực và vinh dự cao nhất mà triều đình có thể dành cho đại thần rồi.”

Ý nói, là hoàng thất không phụ lòng ngươi, nếu như ngươi có yêu cầu nữa thì chính là lòng ngươi chưa đủ, muốn mưu đồ làm loạn.

Tề vương hận không thể xé nát mặt nạ quốc mẫu cao cao tại thượng này của Dương Hiến Dung, ông ta nói: “Đại tư mã, thêm cửu tích, mượn hoàng việt, tất cả quyền lực và vinh dự đặt chung với nhau cũng không bằng Hoàng hậu cười một tiếng với ta.”

Tề vương d0ng tình, ông ta đứng lên, nửa quỳ trước ghế phượng, gần như là thành kính mà nhìn qua Dương Hiến Dung: “Lúc trẻ ta đọc sách sử, mỗi lần xem đến đoạn Chu U vương vì để Bao Tự cười một tiếng mà phóng hỏa giết chư hầu, ta đều cảm thấy khoa trương. Trên đời này mỹ nữ vô số, mập ốm cao gầy, nhưng giang sơn và hoàng vị chỉ có một, vì sao lại ngốc đến mức vì một nữ nhân mà từ bỏ giang sơn, mất đi thiên hạ? Nhất định là cổ nhân nói lung tung, chỉ là vì kiếm cớ cho việc Chu U vương mất nước mà thôi.”

“Nhưng mà, từ khi ta gặp được Hoàng hậu, ta đã tin điều trên sách sử nói là thật, không có lừa gạt. Nếu như thích một nữ tử, vậy thì nàng ấy chính là nữ tử có một không hai trên đời. Giống như hoàng vị và giang sơn vậy, chỉ có một, so với nàng ấy, những mỹ nhân còn lại đều là người thường.”

“Hoàng hậu, một năm nay ta vì nàng mà làm nhiều như vậy, hẳn là nàng biết được tình yêu của ta, ta ngưỡng mộ nàng.”

Dương Hiến Dung vẫn là một mỹ nhân băng sơn: “‘Sứ quân tự có phụ, La Phu tự có phu. Phương Đông hơn ngàn ngựa, phu quân ở hàng đầu’. Tề vương, hy vọng ngươi lạc đường biết quay đầu.”

Dương Hiến Dung xuất thân thế gia sĩ tộc, dùng “Mạch thượng tang” thơ ca nhạc phủ thời Hán để trả lời vấn đề lúng túng này, bày tỏ chồng của mình là Hoàng đế Đại Tấn, bà là Hoàng hậu, không cho phép ngươi làm càn.

Tề vương kích động nói: “Hoá ra nàng xem thường thân phận của ta, nàng thích Hoàng đế “ở hàng đầu”, thích làm Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, việc này không sao, ta có thể thỏa mãn nàng. Hoàng đế ngốc là tên ngu, hắn rơi xuống nước, hoặc là ăn đồ bị hư, bị bệnh chết thẳng cẳng, ta đều có thể sắp xếp được, chờ ta đăng cơ rồi, ta sẽ cưới nàng, phong nàng làm Hoàng hậu.”

Dương Hiến Dung hãi hùng: “Ngươi muốn hành thích vua? Đại nghịch bất đạo! Ta nhìn lầm ngươi rồi, rõ ràng ngươi và ngụy đế Tư Mã Luân giống như nhau!”

“Không, chúng ta không giống nhau!” Tề vương tranh luận nói: “Tư Mã Luân vì hoàng vị, mà ta, chỉ vì nàng. Nàng nói nàng muốn vị trí Hoàng hậu, vậy thì ta không còn lựa chọn nào khác, đành phải đoạt vị, tiếp tục muốn nàng làm Hoàng hậu… Hoàng hậu của ta.”

Tề vương quả thật bị sự si tình của mình làm cảm động, dưới sự d0ng tình, ông ta muốn nắm tay Dương Hiến Dung, nào có thể đoán được Dương Hiến Dung cất giấu một thanh đoản đao sắc bén trong tay áo, bà nâng đao rạch một cái, rạch hai ngón tay của Tề vương chảy máu, Tề vương thẹn quá hóa giận, bổ nhào về phía bà.

Thân thể Dương Hiến Dung nhanh nhẹn linh hoạt, bà xoay người một cái, đi đến phía sau ghế phượng, thuận tay đẩy ngã bình hoa mai trên bàn trà.

Loảng xoảng!

Bình hoa sứ men xanh vỡ nát, tạo ra động tĩnh lớn, từng đóa hoa mai rơi ra nhụy h04 tươi mới, bên ngoài lại không có cung nhân đi vào, bọn họ đã bị khống chế toàn bộ.

Dương Hiến Dung lớn tiếng kêu “Cứu giá”, chạy thẳng đến góc tường, không thể lui được nữa.

“Nàng đừng kêu nữa, không có tác dụng đâu, Phan Mỹ nhân bị ta điều đi, các cung nhân khác không được đến gần đại điện, bọn họ hoàn toàn không nghe thấy được.” Tề vương cực kỳ thất vọng với phản ứng của Dương Hiến Dung: “Nàng muốn làm Hoàng hậu, ta cũng thỏa mãn nàng, vì sao nàng vẫn không chịu tiếp nhận ta?”

Dương Hiến Dung nói: “Cả đời ta, chỉ thích một người.” Mà người này, chúng ta đã sớm không còn khả năng nữa.

Mong mà không được, vì yêu mà hận, yêu hận đan xen, trong mắt Tề vương chứa lửa giận và tình yêu lẫn lộn: “Ta thật là ngốc, thật đấy, ta cho rằng chỉ cần tốt với nàng thì nàng sẽ bị ta làm cảm động. Ta nhìn lầm nàng rồi, tuy nàng là một mỹ nhân nhưng mà mắt lại bị mù, nàng thế mà lại yêu một tên ngốc chỉ có bề ngoài, cũng không nhìn ta thêm một cái.”

Dương Hiến Dung nói: “Ta là Hoàng hậu Đại Tấn, ngươi là thần tử, quân thần có sự khác biệt, nam nữ khác nhau, tại sao ta lại nhìn ngươi? Thật sự là hoang đường đến cực điểm.”

Tề vương lại muốn tới gần.

Dương Hiến Dung cầm đao trong tay: “Hôm nay ngươi không chết thì chính là ta vong.”

Cho dù lúc này Tề vương bị t.i.n.h trùng lên não thì cũng biết bức tử Hoàng hậu vào thời điểm này sẽ khiến cho ông ta có điểm yếu, mất đi vị trí Đại tư mã, trở thành Tư Mã Luân thứ hai cả nhà chết sạch.

Cu0ng bức không được, Dương Hiến Dung thà thành ngọc nát cũng không muốn làm ngói lành, Tề vương bắt đầu dùng người khác áp chế bà: “Nữ nhi của nàng công chúa Thanh Hà, xây dựng hành cung trong phủ Đại tư mã của ta, nó xem phủ Đại tư mã của ta trở thành hậu hoa viên, mỗi ngày muốn vào là vào, muốn ra là ra, tự do tự tại. Nàng nói xem, nếu có một ngày, nó đột nhiên mất tích ở phủ Đại tư mã thì sẽ như thế nào?”

Bàn tay cầm đao của Dương Hiến Dung bắt đầu run rẩy: “Không cho phép ngươi đụng vào nữ nhi của ta.”

Tề vương cười một tiếng: “Một tiểu nha đầu mà thôi, tư sắc bình thường không có gì lạ, mỹ mạo ngay cả một ngón tay của nàng cũng không bằng, ta không có hứng thú — ta chỉ có hứng thú với nàng.”

Hiện tại Tề vương cũng lười giả vờ thâm tình lịch sự tao nhã.

Dương Hiến Dung cả giận nói: “Vọng tưởng nhúng chàm nhất quốc chi mẫu, không bằng cầm thú.”

Tề vương chỉ về phương hướng điện Tử Quang: “Còn có Hoàng đế ngốc nàng yêu cả đời, ngày nào đó ham chơi rớt xuống nước, hoặc là từ trên ngựa ngã xuống, cái gọi là chân long thiên tử, không đỡ nổi một đòn. Nghe nói rồng có thể bay lượn trên bầu trời, cũng có thể ngao du bốn biển giống như cá, chi bằng ném hắn vào Lạc Thủy thử xem, chân long có biết bơi hay không đây?”

Dương Hiến Dung giận đến tột cùng, cũng sợ đến cực hạn: “Lời ngươi vừa nói đủ để khám nhà diệt tộc!”

Tề vương cười ha ha: “Một tên Hoàng đế ngu, giả vờ ra vẻ mà thôi, mọi người ngầm hiểu, cũng sẽ không vạch trần tại chỗ, lấy đâu ra quân uy? Dỗ trẻ con chơi mà thôi, Hoàng hậu lại cho rằng chuyện này là thật.”

“Một phế vật không thể bảo vệ thê tử nữ nhi, cần phải bảo vệ hắn như vậy sao? Mỹ nhân giống như nàng lại phải ngủ bên cạnh một tên ngốc không hiểu phong tình.”

“Chậc chậc.” Tề vương giống như một con rắn độc thè lưỡi, thăm dò từng phương hướng tới gần Dương Hiến Dung thuận tiện cướp đao: “Hoàng hậu trẻ tuổi như vậy, sau khi sinh hạ Thanh Hà lại vẫn không mang thai nữa. Phi tần trong cung cũng không có ai mang thai, đây rõ ràng là Hoàng đế ngốc đã đánh mất năng lực sinh dục.”

“Hoàng hậu là mỹ nhân như thế, lại hàng đêm gối đầu một mình khó ngủ, ta thấy đáng tiếc thay Hoàng hậu đó.”

“Chỉ cần Hoàng hậu chịu đi theo ta, ta sẽ không động vào công chúa Thanh Hà và Hoàng đế ngốc. Nếu như Hoàng hậu từ chối ta —” Tề vương bỗng dưng thu nụ cười lại: “Công chúa Thanh Hà, Hoàng đế, còn có Phan Mỹ nhân, ta sẽ tiễn từng người một đi gặp tiên đế.”

Tề vương nhìn sang phần bụng bằng phẳng của Dương Hiến Dung: “Nếu như nàng sinh nhi tử cho ta, ta sẽ dốc toàn lực phụ tá con của chúng ta làm Thái tử, ta cam tâm tình nguyện làm Đại tư mã cả đời, cho đến khi đẩy Thái tử lên hoàng vị mới thôi. Nàng làm Hoàng hậu, tương lai sẽ còn làm Hoàng thái hậu, cả đời vinh hoa phú quý, Thanh Hà, Hoàng đế, Phan Mỹ nhân cũng có thể có được cái kết an lành.”

“Thế nào? Nàng suy nghĩ rõ ràng chưa?”

Trong tuyệt vọng, Dương Hiến Dung chậm rãi để đao xuống: “Ta đồng ý với ngươi, có điều, ngươi phải thề, hết lòng tuân thủ lời hứa.”

Tề vương mừng như điên, giơ tay phải lên trời thề: “Ta, Tề vương Tư Mã Quýnh xin thề, đối xử tử tế với Thanh Hà, phụ tá Hoàng đế, vì hoàng thất mà dốc sức cả đời, nếu có lòng bức thoái vị cướp ngôi, thiên lôi đánh xuống, cả nhà chết sạch.”

Dương Hiến Dung cắn môi: “Được, ta tin ngươi.”

Dương Hiến Dung vừa nói vừa chủ động tới gần Tề vương, Tề vương nhìn nữ thần trong lòng đi tới thì vội vàng đưa tay ôm lấy.

Trong lúc ôm, Dương Hiến Dung đâm một đao về phía bụng dưới của Tề vương, vị trí của bà rất chuẩn, chính là vị trí thận của cơ thể, Lưu Diệu đã từng nói, nơi này mềm nhất, cũng trí mạng nhất, một nhát là chết.

Thế nhưng, mũi đao đâm rách quần áo rồi thì không có cách nào hướng về phía trước nữa, bất kể Dương Hiến Dung dùng lực như thế nào cũng không đâm vào được.

Tề vương bắt lấy cổ tay bà, dùng sức bóp, tay của Dương Hiến Dung mất cảm giác buông ra, đoản đao rơi xuống đất.

Vậy mà Tề vương lại mặc một bộ giáp dưới lớp quần áo!

Hai tay Dương Hiến Dung bị ràng buộc, ra sức giãy giụa cũng vô dụng, Tề vương nhìn mỹ nhân trong l0ng nguc giống như thưởng thức con mồi: “Ta thề hôm nay thế nào cũng phải có được nàng nên nhất định phải chuẩn bị sách lược vẹn toàn, mặc kệ nàng theo hay không theo, ta đều phải có được nàng.”

Dương Hiến Dung hoàn toàn tuyệt vọng.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng kêu lên, còn có tiếng vó ngựa, đùng một tiếng, Thanh Hà điều khiển tuấn mã nâng hai chân trước lên, tuấn mã hí lên, một đôi thiết chưởng cứng rắn đá văng cửa lớn, chạy thẳng vào trong phòng.