Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 41




Editor: Xoài

Beta: Hoàng Lan

Đối mặt với biến hóa đột nhiên của thân thể, Thanh Hà không cảm thấy đây là chuyện gì đáng để ăn mừng, chỉ thấy khó chịu, sợ hãi, nôn nóng bất an, đứng ngồi không yên, ngay cả sách cũng xem không vào, lúc nào cũng thất thần, giống như bị thần kinh mà nghi ngờ có phải đã làm bẩn váy hay không.

Quan trọng hơn là, Dương Hiến Dung nói cho nàng biết sau này mỗi tháng đều phải trải qua một lần, một lần từ ba đến năm ngày.

Thanh Hà tuyệt vọng nằm vật xuống, Dương Hiến Dung lại cười tủm tỉm lồng thêm một lớp vớ lông dê lên vớ vải trên hai chân nàng: “Đừng để tay chân bị lạnh, chú ý giữ ấm.”

Thậm chí Dương Hiến Dung còn gọi Kỷ Khâu Tử phu nhân vào cung để “tham quan” lần đầu hành kinh của công chúa, Tào Thục cũng mang dáng vẻ vui mừng, hận không thể chiêu cáo thiên hạ là tiểu công chúa đã sắp trưởng thành rồi.

Tào Thục ôm nàng: “Công chúa của chúng ta trưởng thành rồi.”

Thanh Hà tỏ vẻ kháng nghị: “Con không muốn lớn lên, vì sao nữ tử lớn rồi là phải như vậy? Có thể bào chế một phương thuốc làm mất chuyện phiền toái này không?”

Dương Hiến Dung nhẹ nhàng vỗ tay nàng: “Ăn nói linh tinh, không có cái này thì sẽ không có con cháu.”

Thanh Hà: “Vì sao? Trẻ con đều là do thứ này biến thành?” Thật là đáng sợ.

Dương Hiến Dung và Tào Thục nhìn nhau, vấn đề này khó trả lời, bà nói: “Chờ con lớn thêm chút nữa, gả cho người ta là biết.”

Thanh Hà nói: “Bây giờ hai người nói cho con biết đi, tương lai con còn chuẩn bị, sợ bắt đầu không biết gì, nếu như con biết sớm một chút thì sáng hôm nay sẽ không bị hù dọa, thật là mất mặt.”

Chuyện này thật sự không thể nói trước cho nàng biết được, Dương Hiến Dung và Tào Thục cuống quýt dùng lời nói để chuyển hướng.

Ba ngày sau, Thanh Hà vốn có suy nghĩ không thể để bạn bè tốt rơi vào cùng một cái hố được, nàng nói cho Tuân Hoán biết việc này: “... Chính là như vậy, muội nhỏ hơn ta nửa tuổi, tự mình cẩn thận.”

Cả người Tuân Hoán đều không tốt, nàng ấy còn sụp đổ hơn cả Thanh Hà: “Không thể chạy nhảy, không thể hoạt động mạnh, tại sao có thể như vậy chứ? Đối thủ cũng sẽ không quan tâm thân thể ta có khó chịu hay không. Có thể bào chế ra một phương thuốc —”

Không hổ là bạn bè, suy nghĩ cũng giống nhau.

Thanh Hà làm dáng vẻ của người từng trải: “Ngoại trừ chấp nhận thì không có cách nào khác. Mẫu hậu, Kỷ Khâu Tử phu nhân, còn có Phan Mỹ nhân đều nói quen rồi là tốt thôi.”

Sau sự khiếp sợ ngắn ngủi, Tuân Hoán khôi phục lại vẻ bình tĩnh, tìm kiếm cách giải quyết: “Chỉ cần ta mạnh hơn thì sẽ không sợ cái này uy hiếp.”

Thanh Hà tự ti, nàng còn đang dừng lại ở giai đoạn hối hận thì Tuân Hoán đã tìm được đáp án rồi.

Tuân Hoán nói rất đúng, đối thủ cũng không quan tâm thân thể mình có khó chịu hay không. Không có ai sẽ bởi vì sự bất tiện của con gái mà cho con gái được lợi cả.

Thanh Hà giữ vững tinh thần, nàng còn có rất nhiều việc phải làm đấy.

Ví dụ như, đào góc tường của Tề vương Tư Mã Quýnh, kéo Trường Sa vương Tư Mã Nghệ về phe của hoàng thất, dùng ông ấy để ngăn cản Tề vương.

Lần trước bởi vì sự xuất hiện của công chúa Hà Đông mà đã cắt ngang việc Thanh Hà đào góc tường. Thời kỳ xấu hổ của Thanh Hà qua đi, Trường Sa vương phái người đưa bản vẽ vừa được vẽ xong giao cho nàng.

Thanh Hà lấy thái độ mẹ chồng độc ác bắt bẻ con dâu mới mà trắng trợn sửa đổi bản vẽ, gần như là đạp đổ vẽ lại.

Thanh Hà tự mình cầm bản vẽ đưa đến tay Trường Sa vương, Tư Mã Nghệ mở ra xem, tức giận sôi máu lên: “Công chúa không phải là sửa hành cung mà là đến gây chuyện đấy.”

Thanh Hà nói: “Thập nhị hoàng thúc, với tài năng của ngài, hạ mình xây hành cung cho một tiểu chất nữ như con đây, ngay cả con cũng băn khoăn trong lòng. Nếu như hoàng thúc vẫn chưa sáng mắt, mặc cho người ta định đoạt thì tương lai tới cửa gây chuyện không chỉ có một mình con.”

Tư Mã Nghệ cười lạnh: “Đừng ở trước mặt ta giở trò khôn vặt. Ta hiểu tâm tư của ngươi, muốn mượn tay ta kiềm chế Tề vương. Nhưng mà, tại sao ta phải làm thế? Dù sao cũng là làm quân cờ, làm quân cờ của Tề vương mạnh hơn nhiều so với làm quân cờ của hoàng thất, Tề vương có đại quyền trong tay, hoàng thất sụp đổ bất lực, hai bên chơi cờ này, người làm quân cờ nhắm mắt lại cũng biết nên theo ai.”

Tư Mã Nghệ ghét Tề vương, càng ghét hoàng thất hơn — bởi vì anh trai ruột của ông là Sở vương đã chết oan uổng. Năm đó tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong cũng lợi dụng Sở vương để giết kẻ thù chính trị là Tư Mã Lượng và Vệ Quán, nhưng sau khi chuyện thành công thì chỉ hươu bảo ngựa nói thánh chỉ tiêu diệt gian thần trong tay Sở vương là giả.

Anh trai ruột chết thảm sau khi bị lợi dụng đã để lại bóng ma tâm lý khắc sâu cho Tư Mã Nghệ lúc ấy mới mười lăm tuổi. Hoàng thất chính là như vậy, lúc lợi dụng ngươi hạ thánh chỉ, ngươi cho rằng là giúp đỡ chính nghĩa, tiêu diệt gian thần, thế nhưng sau khi lợi dụng xong, ngươi chính là đại gian thần mưu phản, sát hại trung thần!

Hoàng thất đáng ghét hơn Tề vương — ít nhất hiện tại Tề vương còn sống rất tốt.

Nhất là khi nhìn thấy công chúa Hà Đông có tướng mạo dáng người cực giống Giả Nam Phong, Tư Mã Nghệ đã bị khơi gợi lên hồi ức tàn khốc nhất thời niên thiếu, đối với Thanh Hà cũng lạnh nhạt phòng bị.

Thanh Hà suýt chút nữa vì chị gái mà thất bại trong gang tấc, có điều, nàng cũng không phải là người dễ dàng buông tha, Trường Sa vương Tư Mã Nghệ có khúc mắc, nàng lại cởi bỏ khúc mắc.

Thanh Hà nói: “Lần trước con vẫn chưa kịp kể cho thập nhị hoàng thúc nghe chuyện xảy ra ở cung Trường Lạc vào ngày sinh thần mười hai tuổi hôm đó, thật ra là thế này ––”

“Dừng!” Tư Mã Nghệ che tai lại: “Ta không muốn biết bí mật của công chúa, hiện tại ta không có binh quyền, biết càng nhiều chết càng nhanh, ta không rơi vào bẫy của tiểu nha đầu ngươi đâu.”

Chia sẻ một bí mật thì phải nhảy lên cùng một con thuyền, cái giá của việc chia sẻ này quá lớn.

Thanh Hà ở trong lòng mắng chị gái một trăm lần đó, một trăm lần! Chị không thể để tối rồi hẵng tới được sao?

Một khi Trường Sa vương đã nổi lên cảnh giác thì bí mật kinh người gì cũng không gợi hứng thú của ông ta nổi.

Bất kể là cái gì, một khi thời cơ tốt nhất đã qua thì khi nắm bắt lại sẽ không có tác dụng nữa.

Giống như một nồi cơm, nấu được một nửa, củi lửa trong bếp lò bị rút đi, cơm chưa nấu chín kỹ, sau đó bất kể thêm bao nhiêu lửa thì cơm sống từ đầu đến cuối cũng là cơm sống, không nấu chín được nữa.

Nhưng mà, Thanh Hà nhất định phải nghĩ cách đun sôi nồi cơm Trường Sa vương này — Tề vương ngủ ngay bên cạnh giường, Thanh Hà không có cách nào ngủ yên được.

Thanh Hà kiên nhẫn, ném ra một mồi nhử khác, nói: “Con đưa thập nhị hoàng thúc đến một nơi.”

Tư Mã Nghệ: “Không đi.” Quả thật là khó chơi.

Thanh Hà nói: “Năm đó Sở vương mông muội chết oan, trở thành một thanh đao trong tay tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong, sử dụng xong là ném đi, đến nay Sở vương vẫn còn gánh tiếng xấu nghịch tặc, chẳng lẽ hoàng thúc không muốn vì ngũ hoàng thúc mà lật lại bản án, bình oan giải tội sao?

Sự dụ hoặc này thật sự quá lớn, hơn nữa còn hạ “thuốc” đúng bệnh, có thể giải quyết được khúc mắc của Trường Sa vương.

Tư Mã Nghệ nhìn Thanh Hà từ trên xuống dưới: “Đến lúc mười ba tuổi vẫn còn bốn ngày nữa nhỉ? Người nhỏ mà ma mãnh, chỉ dựa vào ngươi mà có thể trả lại trong sạch cho ngũ ca của ta?”

Thanh Hà nói ra: “Ngày con mười hai tuổi, đã mời rượu ngụy đế Tư Mã Luân.”

Thanh Hà lung lay vòng tay vàng ở cổ tay phải, mở cơ quan trên vòng tay ra, rót thứ màu đỏ sậm vào trong trà: “Con chính là bỏ Đoạn Trường vào như vậy, dâng cho ngụy đế Tư Mã Luân.”

Thanh Hà đưa trà cho Tư Mã Nghệ.

Tư Mã Nghệ không dám nhận, ánh mắt run rẩy, con người không thể nhìn bề ngoài, chẳng lẽ thật sự là do nha đầu này giết? Lời đồn là thật?

Thanh Hà uống một hơi cạn sạch trà.

Tư Mã Nghệ nói: “Ngươi điên rồi!

“Đường đỏ thôi.” Thanh Hà cười nói, thứ này nàng uống thay cho trà vào thời kỳ xấu hổ, tùy tiện giấu một chút trong vòng tay.

“Sau đó ông ta liền —” Thanh Hà bóp lấy cổ mình, làm ra dáng vẻ hít thở khó khăn: “Thất khiếu chảy máu, chết ngắt.”

Trường Sa vương không tin: “Ngươi hành thích vua trước mặt mọi người, sao lại còn sống? Cả nhà Tư Mã Luân đều đã chết, còn lại công chúa Hà Đông, còn có sứ giả Nam Hung Nô là Lưu Diệu, công chúa Hà Đông đương nhiên sẽ nói chuyện thay ngươi, ta lại không có cách nào hỏi Lưu Diệu, ngươi nói gì thì là cái đó, ta làm sao biết được thật giả?”

Thanh Hà nói: “Không, nhạc công và cung nhân hầu hạ hôm đó cũng là người còn sống, chỉ là ngày phụ hoàng con quay lại thì họ đều đã được Phan Mỹ nhân bí mật đưa ra ngoài cung rồi, dùng một mồi lửa đốt cung Trường Lạc, bọn họ cũng còn sống, nếu như thập nhị hoàng thúc nguyện ý đứng về phía tụi con, con có thể dẫn thúc đi gặp họ.”

“Về phần chi tiết con trốn được, hiện tại vẫn chưa thể nói cho thập nhị hoàng thúc biết được, bởi vì hoàng thúc ngài hiện tại vẫn không phải người của tụi con.”

Liên quan đến quan hệ phức tạp của Lưu Diệu và Dương Hiến Dung, đến bây giờ Thanh Hà cũng chưa hiểu rõ, nếu như bị chọc ra, Dương Hiến Dung sẽ bị ấn tội danh thông đồng với ngoại quốc, phản quốc, Thanh Hà không dám lấy an nguy của mẹ ra làm thẻ đánh bạc.

Tư Mã Nghệ đã tin bảy phần rồi, hỏi: “Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”

Cá đã mắc câu, Thanh Hà nói: “Thập nhị hoàng thúc đi theo con là được.”

Trên trời là tuyết mịn tung bay, hai chú cháu ngồi xe bò, trên đường Thanh Hà muốn người đánh xe đi đến phụng chung lý — đây là nơi chuyên kinh doanh mua bán các loại đồ cho tang lễ.

Thanh Hà mua chút nến, nhang, trái cây, đầu heo dùng để cúng tổ tiên.

Tư Mã Nghệ không tìm được manh mối: “Ngươi muốn làm gì? Còn chưa tới mùng tám tháng Chạp, ngươi đi tế bái ai?”

Thanh Hà vẫn là câu nói đó: “Thập nhị hoàng thúc đi thì biết.”

Xe bò chạy đến nơi giao thoa của hai con sông lớn Lạc Thủy và Y Thủy — đầu đường sông Y Lạc. Thanh Hà xuống xe bò, cố hết sức mang theo cái rổ đầy đồ cúng bái nến nhang.

Tư Mã Nghệ là một phiên vương có phong độ, ông đưa tay nhận lấy giỏ trúc: “Để ta.”

Thanh Hà ở phía trước dẫn đường, cùng Tư Mã Nghệ đi vào rừng cây gần bãi sông Y Lạc, trong rừng có một cái từ đường nhỏ chồng gạch đá mà thành.

Bước vào từ đường, bên trong rất vắng vẻ, một con chuột nhảy xuống từ trên bàn thờ rồi chui vào trong hang, đồ cúng trên bàn thờ bị cắn bảy tám phần, còn có từng cục phân chuột màu đen.

Vừa nhìn thấy bài vị trên bàn thờ cúng, Tư Mã Nghệ quỳ thẳng xuống, không lo được việc quỳ trên bồ đoàn.

Đây là từ đường của Sở vương Tư Mã Vĩ.

Tư Mã Vĩ là anh trai ruột của Tư Mã Nghệ, mẹ ruột là Thẩm Mỹ nhân có thân phận hèn mọn, nhưng năm đó Sở vương là hoàng tử xuất sắc nhất, thực lực mạnh nhất.

Hoàng đế ngốc Tư Mã Trung là anh cả, không biết gì cả, trước kia dựa vào Dương Thái hậu và Hoằng Nông Dương thị nắm giữ triều chính, sau đó Hoàng hậu Giả Nam Phong giết Dương Thái hậu, diệt trừ Hoằng Nông Dương thị và vây cánh, trở thành người cầm quyền thực tế của đất nước.

Lúc ấy Sở vương lo lắng dã tâm của Giả Nam Phong bành trướng, cướp giang sơn của Tư Mã gia cho nên một mực từ chối đi đến đất phiên, canh giữ bên cạnh Hoàng đế ngốc. Kết quả là trở thành cái đinh trong mắt Giả Nam Phong, bà ta đã sắp đặt kế mượn đao giết người để diệt trừ.

Thanh Hà nói: “Khi Sở vương còn sống thích làm việc thiện, rất được lòng dân, sau khi chết oan thì có bách tính tự phát xây từ đường cho ông ấy, thờ cúng hương khói. Chỉ là năm tháng đã lâu, người chết đèn tắt, mọi người dần quên đi ân huệ năm đó, hương khói nơi này giảm đi, qua mấy năm nữa thì ngay cả bài vị cũng xói mòn mục nát, chữ viết biến mất, sẽ không có ai biết chủ nhân của từ đường này là ai nữa.”

Đây chính là hiện thực, cuộc sống của người ở lại đều phải nhìn về phía trước, năm đó tự phát xây từ đường tưởng niệm vị hiền vương chết oan này đã không dễ dàng gì, từ đường phải được giữ gìn, phải luôn duy trì hương khói, đối với bách tính bình thường không có ràng buộc huyết thống mà nói thì không khỏi quá yêu cầu hà khắc, dần dần suy tàn.

Cho nên ngay cả em trai ruột là Tư Mã Nghệ cũng không biết ở bờ sông Y Lạc còn có một từ đường tưởng niệm anh năm.

Mấy ngày nay Thanh Hà đều nghĩ cách cởi bỏ khúc mắc của Tư Mã Nghệ, nếu cái “nút” này nằm ở trên người Sở vương Tư Mã Vĩ, vậy thì ra tay từ chỗ Sở vương, Thanh Hà xin nhờ Tuân Hoán hỗ trợ tìm kiếm vết tích của Tư Mã Vĩ, Tuân Hoán đã tìm được nơi này.

Thanh Hà và Tư Mã Nghệ cùng nhau lau sạch bài vị, lại dọn dẹp các loại vật ô uế như phân chuột trên bàn trà ra ngoài rồi đưa đồ cúng lên, nhóm lửa đốt nhang đèn, từ đường này cuối cùng cũng ra dáng rồi.

Tư Mã Nghệ vái ba cái với bài vị của anh trai, hỏi Thanh Hà: “Con dự định làm thế nào để sửa lại án sai rửa sạch cho ngũ ca ta?”

Thanh Hà nói: “Năm đó Sở vương chết oan là bởi vì Hoàng hậu Giả Nam Phong nói thánh chỉ tru sát Tư Mã Lượng và Vệ Quán trong tay ông ấy là giả. Nếu như muốn sửa lại án sai cho Sở vương thì phải tìm được thánh chỉ năm đó, chứng minh thánh chỉ là thật.”

Tư Mã Nghệ cảm thấy như chuyện nghìn lẻ một đêm: “Không có khả năng, yêu hậu Giả Nam Phong đã sớm đốt cái gọi là thánh chỉ giả rồi, không có chứng cứ, con hoàn toàn không chứng minh được bất cứ thứ gì.”

Thanh Hà nói: “Thật thật giả giả, giả giả thật thật, thật ra đều do con người nói, nói nó thật nó sẽ là thật, nói nó giả thì nó là giả. Con có thể làm ra thánh chỉ thật, viết rằng muốn Sở vương tiêu diệt Tư Mã Lượng và Vệ Quán, đóng dấu quốc tỷ lên là được.”

Thanh Hà cười một tiếng: “Thuận tiện nói một chút, chiếu sách Cần Vương năm ngoái được đưa đến tay Tề vương chính là do con làm ra. Con đến thành Kim Dung, muốn phụ hoàng sao chép theo một bản, đóng dấu quốc tỷ lên, không phải mọi người đều tin sao?”