Thái Hưng Đế bị đóng băng trong hầm băng ba tháng. Sau khi làm tan băng, thì thân thể có chút phù thũng. Thế nhưng có thể khẳng định đây chính là hoàng đế, bằng cách này cuối cùng cũng lừa được sĩ tộc thành công. Thái tử hoàn thành nhiệm vụ.
Vì tang lễ của Thái Hưng Đế, Thanh Hà tạm thời chuyển từ biệt viện Lâu Hồ đến cung Chước Hoa ở Đài Thành. Xa cách một năm, Đài Thành sắp nghênh đón một vị vua mới. Thanh Hà và mọi người trong hoàng thất quỳ gối cùng một chỗ khóc tang. Nàng tuyệt không đau lòng, không hề đồng cảm với đám người này.
Thật là kỳ lạ, rõ ràng nàng cũng mang họ Tư Mã mà. Trong lòng Thanh Hà nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn phải làm, khóc ướt mấy chiếc khăn tay.
Thừa dịp lui xuống nghỉ ngơi, Thái tử phi Dữu Văn Quân cho đám người lui ra, nói chuyện với Thanh Hà. Bởi vì lo chuyện tang lễ, thái tử phi gầy đi, sắc mặt vì khóc mà vàng vọt, yếu ớt, khiến cho người ta động lòng: "Công chúa, người trở về thì tốt rồi. Gần đây ta ăn ngủ không yên, ngày đêm đều lo lắng."
Thanh Hà hỏi: "Bị như vậy từ khi nào?"
Dữ Văn Quân lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Trung Lĩnh Quân của hoàng cung đều nghe theo mệnh lệnh của phiêu kỵ tướng quân Vương Ưng. Gần đây Vương Ưng lấy cớ trước đây cung nhân hầu hạ không chu toàn mà đổi hết một nửa người trong cung, đặc biệt là Đông Cung. Ta lại không thể cự tuyệt được. Lúc những gương mặt xa lạ này hầu hạ, thật ra bọn họ không làm gì, chỉ là để giám sát. Mỗi ngày ta và thái tử làm gì, nói gì, đi đâu, thậm chí là ăn gì, đều được ghi lại báo cho Vương Ưng."
Dữ Văn Quân lo lắng nắm chặt khăn tay: "Từ khi ta được gả vào hoàng thất đến nay, ta chưa từng gặp phải tình huống như vậy. Công chúa cũng biết thái tử bận rộn giám quốc, còn phải chăm sóc tiên đế. Ta là phụ nhân, mang theo hai nhi tử và nữ nhi ở Đông cung. Bọn trẻ còn nhỏ tuổi. Mỗi ngày ta ngoại trừ việc dạy dỗ chăm sóc bọn nó, thì còn có thể làm được gì đây? Nhưng lúc ta dẫn mấy đứa nhỏ đi ra ngoài, người của Vương Ưng đều ở bên cạnh canh chừng. Bọn nhỏ sợ người lạ, muốn bọn họ rời khỏi. Nhưng cho dù ta có nói gì, bọn họ cũng không chịu đi."
Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, một thái giám, hai cung nữ bưng trà và điểm tâm đi vào. Sau khi đặt trà và điểm tâm xuống thì ở lại trong phòng không rời đi.
Dữ Văn Quân đáng thương nhìn Thanh Hà, không dám trực tiếp trách cứ.
Năm trước Thanh Hà sống ở Đài Thành được một năm, Dữ Văn Quân rất quan tâm chăm sóc cô em này. Mặc dù hai chị em dâu không tính là giao tình sâu nhưng mà về mặt thì thể diện thì vẫn phải có. Hơn nữa liên quan đến thể diện hoàng gia, dù sao Thanh Hà cũng mang họ Tư Mã.
Thanh Hà quan sát những người này. Mặc dù nàng không thể kể tên hết những người trong Đông cung nhưng nàng thấy quen. Những người này mặt mũi đều xa lạ, nhất định là tai mắt của Vương Ưng - con trai của Vương Đôn - phái tới, để giám sát Đông Cung.
Như vậy những gì Thái tử phi nói là đúng.
Dù sao Vương Ưng cũng đâm chết tiên đế, hắn ta chột dạ, có chút không yên tâm đối với Đông Cung, vì vậy mới giám sát Đông cung.
Thanh Hà nói: "Các ngươi lui ra ngoài, ta có chuyện muốn nói với Thái tử phi."
Ba người không nghe theo.
Thanh Hà hỏi: "Lúc thái tử và bạn của thái tử nói chuyện, các ngươi cũng đứng bên cạnh nhìn hả?"
Ba người không đáp: Đương nhiên là không. Bạn của thái tử là Vương Duyệt, người mình, không sợ thái tử để lộ bí mật. Nhưng ngươi là người Tư Mã gia, chúng ta không tin ngươi.
Trút giận lên mấy tiểu lâu la này không thú vị, cũng không giải quyết được vấn đề, Thanh Hà không kiên trì nữa, tán gẫu với Thái tử phi mấy chuyện nhà nhỏ nhặt, hỏi thăm bốn đứa nhỏ ở Đông Cung rồi trở về linh đường tiếp tục khóc.
Buổi tối, Thanh Hà quay trở lại cung Chước Hoa sau một thời gian dài xa cách. Vương Ưng đưa thủ hạ đi tuần tra Đài Thành. Thanh Hà mời Vương Ưng đến cung Chước Hoa nói chuyện.
Ba tháng này Vương Ưng thay đổi không nhỏ. Cha của hắn - Vương Đôn - đã được phong làm Thừa tướng, Thượng thư, Đô đốc trung ngoại chư quân sự, còn được phong tước hiệu Vũ Xương Quận Công. Anh họ Vương Đạo cũng vậy, đều là quận công. Thân là con trai độc nhất của Vương Đôn, Vương Ưng được phong làm Vũ Xương Quận Công thế tử
Vương Đôn thay thế địa vị của Vương Đạo, trở thành Thừa tướng của Đại Tấn, tay còn nắm binh quyền, địa vị trên cả Vương Đạo. Tử bằng phụ quý, Vương Ưng tăng thêm lòng tự tin, mơ hồ có dáng vẻ của thiếu gia đệ nhất kinh thành.
Thanh Hà mời Vương Ưng uống trà: "Thế tử, dù sao Đông cung cũng là Trữ quân. Trữ quân nên có dáng vẻ của Trữ quân, mất đi uy nghi thì còn quân gì nữa? Hơn nữa tiên đế đã chết, thái tử sắp thừa kế ngôi vị, chuyện đã qua, Thế tử nên rút tai mắt của mình khỏi Đông cung đi."
Ý của Thanh Hà là Thái Hưng Đế sẽ lập tức được hạ táng. Thi thể tươi vẫn luôn đặt ở đó, cho dù có người nghi ngờ, thì không có chứng cứ. Bí mật này qua đi, không cần phải nhìn chằm chằm Đông Cung nữa.
Trước đây lúc Vương Ưng còn ở Lạc Dương, cũng sống trong Vĩnh Khang lý, nơi ở của Lang Gia Vương thị, tất nhiên hắn ta biết mối quan hệ thân thiết giữa Công chúa Thanh Hà với cả nhà Vương Đạo. Công chúa Thanh Hà và Tào phu nhân thân thiết như hai mẹ con. Nhà Vương Đạo trong Vĩnh Khang lý chính là ngôi nhà thứ hai của công chúa.
Hơn nữa chuyện hôn sự của công chúa Thanh Hà đã trải qua nhiều trắc trở, vẫn luôn không thành. Nghe ý của cha Vương Đôn, hình như sau khi qua kỳ để tang Tiên đế, đường ca Vương Duyệt và công chúa Thanh Hà sẽ thành hôn.
Nói như vậy, công chúa Thanh Hà tương lai sẽ là chị dâu họ. Nếu nàng đã biết chân tướng cái chết của tiên đế, nhất định cũng là do Vương Duyệt nói cho nàng biết.
Nể tình mặt mũi của anh họ Vương Duyệt, Vương Ưng có chút khách khí với Thanh Hà: "Chuyện giám sát là ý của Thừa tướng. Điểm mấu chốt vẫn còn, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền*."
*Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền: xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.
Vương Ưng miệng nam mô bụng bồ dao găm, đưa thừa tướng Vương Đôn ra gây sức ép Thanh Hà.
Có sóng gió nào mà Thanh Hà chưa gặp? Vương Ưng nói qua loa lấy lệ với nàng, Thanh Hà nói: "Giám sát không dùng như thế. Thần hồn nát thần tính, khiến cho Thái tử phi cả ngày đều cảm thấy sợ hãi. Dù sao Đông Cung cũng có bốn đứa nhỏ, dọa trẻ nhỏ là không tốt. Có một số việc, hăng quá hóa dở. Nếu Đông Cung vẫn luôn không có cảm giác an toàn, bọn họ làm sao có thể tin tưởng Thừa tướng được?"
Vương Ưng nghĩ trong lòng, chuyện của đàn ông, một công chúa vong quốc tiền triều dính vào làm gì? Nàng thì hiểu cái gì? Lỡ như Đông Cung bày bẫy rập, hắn và thừa tướng sẽ phải gặp xui xẻo.
Suy cho cùng, Vương Ưng là chột dạ. Hắn ta đâm một kiếm, trên vùng bụng dưới của "Long thể" ướp đá đang đặt trên linh đường vẫn có một đường vết thương. Vương Ưng sợ bị vạch trần, vì vậy ngày đêm cho thân vệ tuần tra Đài Thành.
Nhưng mà công chúa Thanh Hà mở miệng, hắn lại không thể không nể mặt Vương Duyệt.
Vương Ưng xoắn xuýt một lúc, sau đó nói: "Công chúa, ta có nỗi khó xử của ta, người cũng biết -"
Vương Ưng chỉ vào vùng bụng dưới của mình: "Ta và thái tử không giống như Vương Duyệt và thái tử tin tưởng lẫn nhau, vì vậy ta không có lựa chọn."
Thanh Hà cũng lùi lại một bước, nói: "Mười ngày sau, hoàng thượng sẽ được hạ táng, nhập hoàng lăng, đoạn long thạch* rơi xuống, sẽ không ai có thể bước vào đó xem kiểm tra di thể. Đến lúc đó, xin thế tử hãy rút tai mắt của mình đi."
*Đoạn long thạch: Là một khối đá nặng cả ngàn cân. Một khi rơi xuống thì cửa mộ sẽ đóng lại, từ đó âm dương cách biệt
Vương Ưng gật đầu đồng ý.
Thanh Hà đi tới Đông Cung, nói cho Thái tử phi biết kết quả hòa giải. Thái tử phi thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt căng thẳng bỗng dưng giãn ra: "Đa tạ công chúa giúp đỡ. Đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Ta vô cùng cảm kích. Ngày tháng giống như thế này cuối cùng cũng kết thúc."
Thanh Hà là người từng trải, trong lòng nghĩ nàng ấy sắp trở thành hoàng hậu, hiện tại Vương Đôn là thừa tướng, Vương Đạo rút lui. Tương lai cuộc sống của nàng ấy và thái tử sẽ trôi qua những ngày làm đế hậu bù nhìn, không thoải mái như lúc ở Đông Cung đâu.
Có Thanh Hà ở Đài Thành, Vương Ưng nhún nhường lại một chút. Ít nhất khi Thái tử phi hạ lệnh cung nhân lui ra ngoài, tai mắt cũng không phải không hề nhúc nhích nữa, thậm chí ngay cả lúc Thái tử phi và bốn đứa nhỏ ở cùng với nhau cũng không bị giám sát nữa.
Bầu không khí trong hậu cung của Đài Thành tương đối căng thẳng, tiền triều thì càng là một mảnh tinh phong huyết vũ.
Vương Đôn làm thừa tướng, tính tình nóng nảy và thủ đoạn mạnh mẽ của ông ta đưa triều đình tiến hành một cuộc thanh trừng lớn ngay lập tức. Các đại thần tâm của tiên đế, ngoại trừ Lưu Ngỗi chạy trốn đến nước Triệu, còn lại các trọng thần Điêu Hiệp, Đới Uyên, Tư Mã Thừa Cam Trác, v.v… tất cả đều bị giết sạch, không giữ lại một người nào.
Vương Đôn còn muốn giết những quan viên được các đại thần này đề bạc, nhưng đã bị Vương Đạo ngăn cản.
Vương Đạo nói: "Trong hịch văn Cần Vương đã viết, chỉ giết kẻ cầm đầu. Hiện tại kẻ cầm chết thì đã chết, trốn thì cũng đã trốn. Chúng ta dừng lại ở đây đi. Đừng giết nữa. Giết nữa, mấy trăm quan viên lớn nhỏ cũng không đủ cho ngươi giết."
Hiện tại, chức quan duy nhất mà Vương Đạo giữ lại là Thượng Thư Lệnh của Thương Thư Đài. Chức quan dưới Vương Đôn. Một mình Vương Đôn nắm mọi quyền hành, vừa mở miệng là diệt trừ người không thuận mắt, nhưng chẳng mấy chốc lại chẳng ra sao cả. Giết người có thoải mái không. Vương Đạo càng muốn dội cho ông ta một chậu nước lạnh, để ông ta bỏ qua.
Vương Đôn không cam lòng: "Đại ca, lúc huynh trải chiếu quỳ thỉnh tội trước Đài Thành, những người này đều bỏ đá xuống giếng, tại sao không giết? Nếu hôm nay huynh không giết bọn họ, sau này bọn họ nhất định sẽ phản lại Vương gia chúng ta."
Vương Đạo nói: "Không có đồng minh nào vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù nào vĩnh viễn. Nếu giết hết những kẻ cầm đầu, chúng ta có thể khiến bọn họ khiếp sợ. Chúng ta đặc xá tội danh của bọn họ, cho bọn họ làm quan, đây đều là ích lợi, ai lại đi gây khó khăn với ích lợi được? Những người này đều là quan viên đung đưa trái phải như ngọn cỏ đầu tường. Thân là thừa tướng của một nước, ngươi không thể mù quáng ưu ái người của mình. Ngươi cũng phải học cách khoan dung những quan viên cỏ đầu tường này. Những quan viên này sẽ là những người mà ngươi có thể sử dụng trong tương lai. Trên quan trường, không phân biệt trắng đen. Hầu hết mọi người đều là màu xám, có thể trắng có thể đen. Ngươi giết mãi cũng không hết."
Vương Đạo khổ tâm chỉ dạy. Mặc dù Vương Đôn không hoàn toàn đồng ý, nhưng cũng không trực tiếp phản bác ý tứ của anh cả, ồn ào khiến anh em mâu thuẫn, nói: "Cho dù như vậy, chúng ta cũng phải đề phòng bọn họ một chút. Trước tiên là bãi bỏ chức quan của bọn họ, xếp người của mình vào, cho những người bị bãi chức có cơ hội lấy công chuộc tội. Nếu sau này có lập công, sẽ thể hiện sự thuần phục, lòng trung thành với Vương gia của chúng ta. "
Vương Đạo vẫn luôn làm chính trị kinh tế, là người khôn khéo lõi đời, không đắc tội với ai. Nhưng Vương Đôn làm tướng quân, biết đánh giặc, dùng sự thưởng phạt rõ ràng của nhà binh để làm thừa tướng.
Cả hai đều cho rằng mình đúng, nhưng không có cách nào thuyết phục nhau, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp với nhau. Vương Đôn hứa sẽ không giết họ nhưng sẽ cách chức bọn họ trước.
Vương Đôn đã quyết định, Vương Đạo không đồng ý cũng không làm được gì. Quan lớn một bậc chèn ép người, hôm nay Vương Đôn là thừa tướng mà ông chỉ là Thượng Thư Lệnh.
Như vậy, anh em Vương gia quyết định chỉ giết một số đại quan trọng thần, còn lại đều đặc xá hết - Nhưng mà phải cách chức.
Trong danh sách chém đầu, Vương Đôn viết tên của Chu Nghỉ. Sau khi viết xong đưa ngay cho Vương Đạo xem. Vương Đạo nhìn thấy tên Chu Nghỉ, cảm thấy có chút đáng tiếc. Dù sao cũng là danh sĩ ở Giang Đông, bình thường quan hệ của hai người khá tốt. Nhưng mà Vương Đạo nghĩ đến chuyện trải chiếu thỉnh tội trước Đài Thành ngày hôm đó, bái phỏng Chu Nghỉ cầu tình giúp ông.
Lúc đó Chu Nghỉ im hơi lặng tiếng tiến vào Đài Thành, không để ý đến ông. Lúc ra khỏi Đài thành, Chu Nghỉ say bí tỉ nói: "Giết loạn thần tặc tử Vương Đôn, trong túi sẽ có cái thêm một cái ấn!"
Vương Đạo nghĩ thầm, vì muốn thăng chức, mà ngươi muốn giết em họ của ta, không chịu giúp ta cầu tình. Địa vị của ngươi có cao, thì cũng là "kẻ cầm đầu”. Nếu không giết ngươi, ta sẽ không thể thuyết phục lòng người được.
Mặc dù Vương Đạo thương tiếc tài năng của Chu Nghỉ, nhưng ông không muốn Vương Đôn đặc xá cho ông ta.
Kết quả là, khi cha con Vương Đạo Vương Duyệt ở Thượng Thư đài sắp xếp phân loại các tấu chương trong thời gian nhà họ Vương từ chức chịu tội, bọn họ vô tình phát hiện ra tấu sớ Chu Nghỉ vì cầu tình cho Vương Đạo, mà cầu hoàng đế chỉ giết Vương Đôn, chớ làm liên lụy đến những người khác của Lang Gia Vương thị. Lúc này mới hiểu được chủ ý trong câu nói của Chu Nghỉ: Yên tâm, huynh không sao đâu, chỉ cần huynh bình loạn giết Vương Đôn, kim ấn thừa tướng của huynh vẫn sẽ về trong túi của huynh.
Vương Đạo lập tức đứng dậy, "Nhanh! Đi ra ngoài cổng phía nam của Thạch Đầu thành, dừng cuộc hành quyết, cứu Chu Bá Nhân."
Bá Nhân là tên tự của Chu Nghỉ.
Vương Duyệt nhìn thấy tấu chương trong tay cha sắp vò thành hình tròn, phi ngựa thật nhanh đến Thạch Đầu thành, nhưng vẫn chậm một bước. Lúc Vương Duyệt đến Thạch Đầu thành, Chu Nghỉ đã đầu lìa khỏi cổ, xác phân thành hai đoạn.
Vương Duyệt báo tin buồn cho cha, Vương Đạo quỳ ngay xuống khóc lớn: "Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết! Huhu thương thay!"
- -----oOo------