Editor: Na
Beta: Hoàng Lan
Chu Phủ đứng vọt lên từ trên ghế đá, “Ta nghĩ ta đang nằm mơ.”
Tuân Hoán giơ tay đẩy Chu Phủ xuống hồ nước, “Tỉnh táo lại đi, huynh không nằm mơ đâu. Mau về nhà thương lượng chuyện cầu hôn với phụ thân huynh, nếu chậm chút ——”
Tuân Hoán cười: “Thì không còn Chu Sở nữa đâu.”
Cái tên này cũng không tệ lắm.
Tuân Hoán hành động mạnh mẽ quyết đoán, sau khi lựa chọn Chu Phủ làm chồng thì đi nói ngay cho bạn thân Thanh Hà.
Chu Phủ rơi xuống nước mà như mở cờ trong bụng, Vương Hi Chi tò mò lội tới, “Huynh huynh… sao huynh vui vui vui mừng hớn hở thế? Bắt được con cá lớn … lớn à?”
Chu Phủ véo má bánh bao của Vương Hi Chi, “Không phải, ta bắt được nàng dâu rồi. Đến khi đệ trưởng thành sẽ biết bắt được nàng dâu còn vui hơn bắt được cá lớn.”
Mặt Vương Hi Chi đỏ lên, “Đệ đệ… đệ mới không cần nàng dâu.”
Vương Hi Chi cắm đầu xuống hồ nước, tiếp tục mò cá.
Lại nói đến trên Đài Phượng Hoàng, Thanh Hà và Vương Duyệt đang ân ái, bỗng dưng cửa bị đẩy ra, lại bị Tuân Hoán nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau.
Hai người cứng đờ, sau đó tách ra, nghĩ thầm sau này nhất định phải nhớ khóa cửa trước!
Tuân Hoán đã thấy cảnh tượng nổi danh như Vương Duyệt trèo cửa sổ nên giờ ôm ấp không tính là gì, nàng ấy nói: “Đúng lúc ta tuyên bố một chuyện. Vừa rồi Chu Phủ cầu hôn ta.”
Vương Duyệt Thanh Hà: “Hả?”
Tuân Hoán: “Ta đồng ý rồi.”
Vương Duyệt Thanh Hà: “Hả!”
Tuân Hoán: “Giờ ta phải về nói chuyện này với cha mẹ. Hai người cứ từ từ nói chuyện nhé.”
Tuân Hoán xoay người muốn đi, Thanh Hà vội vàng chạy tới chặn ở cửa, “Không được, hôm nay muội phải nói cho rõ ràng từ đầu tới đuôi, sao mới một chốc một lát mà muội đã muốn thành thân với Chu Phủ hả? Muội không nói rõ ràng thì ta không yên tâm.”
Sững sờ trong giây lát, Vương Duyệt bình tĩnh lại ngay lập tức. Tuân Hoán học cùng một thầy với hắn, đều là học võ nghệ dưới trướng Lưu Côn, hắn luôn coi Tuân Hoán là sư muội, chỉ sợ Tuân Hoán bị thiệt, bèn nói: “Hoán Nương, Chu Phủ cầu hôn có phải là ép buộc báo đáp ân tình không? Vì công lao cứu Uyển Thành thoát khỏi nguy hiểm lần đó sao? Muội có thể dùng cách khác để trả lại ân huệ của Chu gia, ta cũng có thể trả giúp muội, nhưng không thể lấy thân báo đáp được. Hôn nhân sao có thể biến thành việc mua bán?”
Thanh Hà nghe vậy cũng sốt ruột, “Hoán Nương nghĩ kỹ đi, ngoài trời nóng nực, muội đừng có ấm đầu, muội phải bình tĩnh và suy nghĩ kỹ càng rồi mới đưa ra quyết định.”
Vương Duyệt nói: “Vậy ta sẽ đuổi theo Chu Phủ. Tất cả còn kịp.”
Tuân Hoán giữ chặt ngay cánh tay Vương Duyệt, “Nếu Chu gia ép buộc báo đáp ân tình thì đã phái bà mối tới nhà ta cầu hôn từ lâu rồi. Nguyên nhân chính là Chu Phỏng từ chối lời đề nghị cầu hôn của Chu Phủ vì định kiến bè phái, Chu Phủ mới đến Lâu Hồ tìm ta...”
Tuân Hoán kể lại viễn cảnh tương lai mà hai người cùng tưởng tượng ra bên Lâu Hồ, nói: “Ta cảm thấy gả cho Chu Phủ là quyết định vẹn cả đôi đường, ta vừa có thể tiếp tục thực hiện lý tưởng, vừa có thể sống quãng đời còn lại cùng người mình thích, vì cớ gì mà không làm chứ?”
Thanh Hà sợ ngây người, hỏi: “Muội thích Chu Phủ? Không phải vừa rồi muội còn nói coi Chu Phủ là bạn sao? Hắn là người bạn thứ ba của muội mà.”
“Khi Chu Phủ nói sau này đứa bé đầu tiên của bọn ta sẽ tên là Chu Sở để kỷ niệm lần đầu tiên bọn ta gặp nhau ở Vũ Xương, chỗ này của ta ——” Tuân Hoán đặt tay phải của Thanh Hà vào vị trí trái tim trên ngực mình, “Đập kịch liệt, ta nghĩ ta đã động lòng với huynh ấy. Ta hơi thích huynh ấy, nếu lấy huynh ấy, ta nghĩ ta sẽ không từ chối thứ gọi là hôn nhân.”
Tuân Hoán giải thích giây phút động lòng của mình như một công việc theo lẽ thường, bình tĩnh như kể lại câu chuyện của người khác. Làm Thanh Hà vẫn không thể tin được, “Nhưng muội… trông muội không giống như thích hắn.”
Tuân Hoán bình tĩnh tự nhiên, nào có chút dáng vẻ thiếu nữ mơ mộng chuyện tình yêu?
Trong hai lần kinh nghiệm yêu đương của Thanh Hà, thích một người chính là không ngừng gọi tên thân mật của hắn ở trong lòng, thích đến mức lăn lộn khắp giường, một ngày không gặp đã nhớ, đến khi gặp mặt thì trong lòng lại sinh ra các loại ý tưởng không an phận và đủ loại suy nghĩ không đứng đắn, nói đơn giản chính là thèm muốn hắn, thèm muốn cơ thể hắn, cũng thèm muốn linh hồn hắn.
Tuân Hoán dửng dưng lạnh nhạt, không thèm muốn bất kỳ thứ gì.
Tuân Hoán hỏi Thanh Hà: “Tỷ cảm thấy ta nên như thế nào mới giống như là thích huynh ấy?”
Thanh Hà liếc mắt nhìn Vương Duyệt một cái, hỏi: “Muội… có muốn, ừm, hôn hắn không?”
Tuân Hoán nhíu mày, “Hôn huynh ấy á, hôn chỗ nào? Tỷ nói cụ thể một chút đi, trên cơ thể con người có rất nhiều bộ phận.”
Vương Duyệt ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta đi ra ngoài trước.” Tốt nhất ta không nên nghe cuộc nói chuyện riêng tư của các cô gái.
Thanh Hà chờ Vương Duyệt ra khỏi phòng, đóng cửa, mới khẽ nói: “Ví dụ như… miệng.”
Tuân Hoán li3m môi, nghiêng cổ, như trả lời một vấn đề vô cùng khó khăn, “Hôn… cũng được. Không hôn… cũng được. Tại sao nhất định phải hôn môi? Chỗ khác không được à?”
Thanh Hà nói: “Từ cổ trở xuống… thì thôi. Còn từ cổ trở lên, muội muốn hôn chỗ nào của hắn?”
Tuân Hoán nhíu mày càng chặt, nhớ lại hiện trường, “Lúc ấy huynh ấy căng thẳng đến mức toát mồ hôi khắp người, mồ hôi trên trán rơi như mưa, ta thật sự không mở miệng được, không muốn hôn.”
Thanh Hà hỏi: “Vậy… lúc hắn hôn muội, muội có phản ứng gì? Vui mừng hay là bài xích?”
Tuân Hoán: “Huynh ấy không hôn ta —— không hôn chỗ nào cả.”
Thanh Hà sốt ruột nắm chặt tay, đung đưa bên gò má, “Không phải hắn tỏ tình với cầu hôn sao? Hắn không hôn muội mà chỉ nói suông hả?”
Tuân Hoán: “Ừ.”
Thanh Hà: “Thế tay thì sao? Trên tay hắn có động tác gì không… ví dụ như ôm muội?”
Thanh Hà nhào tới, học tư thế của Vương Duyệt để ôm eo Tuân Hoán, còn học theo ánh mắt nặng tình khiến người ta mê đắm, gần như có thể chết chìm của Vương Duyệt.
Tuân Hoán lắc đầu, “Không có, thật ra huynh ấy còn không dám nhìn thẳng vào mắt ta. Nhưng ta có thể cảm nhận được sự chân thành của huynh ấy, ta cũng có thể cảm nhận được ta thật sự động lòng với huynh ấy, như vậy là đủ rồi.”
Thanh Hà không còn lời nào để nói, xem ra là kiến thức của nàng quá nông cạn. Hỏi thế gian, tình là gì, cảm nhận của mỗi người liệu có giống nhau không?
Thanh Hà thuận thế vỗ vai Tuân Hoán, “Muội về nói chuyện cẩn thận với cha mẹ, đừng để bọn họ bị dọa sợ.”
Tuân Hoán nói: “Tỷ yên tâm, từ nhỏ đến lớn, bọn họ đều nghe theo ý ta, nhất định có thể loại bỏ định kiến về dòng dõi cấp bậc. Mẫu thân tỷ cũng là con cháu được sinh ra từ sự kết hợp giữa sĩ tộc và hàn môn, bà ấy vẫn luôn là trưởng bối đáng kính của ta.”
Phụ thân của Dương Hiến Dung là Dương Huyền Chi, xuất thân từ Thái Sơn Dương thị - một sĩ tộc hàng đầu. Mẫu thân Tôn thị sinh ra trong Lang Gia Tôn thị, là hàn môn mới phất lên, cho dù phụ thân Tôn Tú của bà đứng hàng Tể tướng thì Tôn gia cũng là hàn môn.
Tuân Hoán vừa đi, Vương Duyệt quay lại, Thanh Hà có chút lo lắng: “Ngẩng đầu gả con gái, cúi đầu cưới vợ. Cho dù sĩ tộc và hàn tộc kết thành thông gia thì cũng là nữ hàn tộc gả cho nam sĩ tộc, còn nữ sĩ tộc gả thấp cho nam hàn tộc thì hiếm lắm.”
Vương Duyệt nói: “Nói về tước vị, Chu Phủ là thế tử Huyện Công, chỉ thấp hơn thế tử Quận công như ta một bậc. Huống chi Chu gia có thể chấp nhận cho Tuân Hoán tiếp tục dẫn binh giết địch, điều kiện như vậy, sĩ tộc sẽ không làm được, ta cảm thấy Chu Phủ rất có hy vọng.”
Nếu chỉ nói về dòng dõi, Vương Duyệt và Tuân Hoán mới là môn đăng hộ đối.
Bên phía Chu Phủ, phụ thân Chu Phỏng nghe thấy con trai lại đòi cầu hôn thì lạnh mặt tức thì: “Đường đường là nam nhi, sao có thể làm ra chuyện ép buộc báo ân? Tuy dòng dõi Chu gia chúng ta thấp nhưng cũng không thể lợi dụng lúc người ta gặp nạn để leo lên nhà quyền quý!”
Thậm chí phản ứng đầu tiên của Chu Phỏng cũng là cho rằng Chu Phủ không từ thủ đoạn, lấy việc trợ giúp Tuân Hoán, xuất binh cứu Uyển Thành thoát khỏi hiểm cảnh để đòi trả ơn, ép Tuân Hoán lấy thân báo đáp.
Chu Phủ vừa mới bò ra khỏi Lâu Hồ, đã thay quần áo nhưng tóc vẫn ướt, “Không phải phải đâu, con không hề làm vậy, phụ thân hiểu lầm rồi. Thật sự là thành ý của nhi tử đã làm Hoán Nương rung động, nếu nhi tử nói dối sẽ bị sét đánh đoạn tử tuyệt tôn!”
Chu Phủ khởi xướng lời thề độc: “Huống hồ ai có thể uy hiếp hay ép buộc nữ tử như Hoán Nương? Chu gia chúng ta xuất binh giải vây cho Uyển Thành, nhưng lúc chúng ta đánh Đệ Ngũ Y, Đỗ Tăng, còn cả thủ lĩnh dân chạy nạn Ba Thục Đỗ Thao, Tuân Hoán cũng dẫn theo bộ khúc Tuân gia tới hỗ trợ, quân ta mới thế như chẻ tre và chiến thắng vang dội. Tuân Hoán đã trả hết ơn ở Uyển Thành, nàng cũng không nợ Chu gia chúng ta.”
Chu Phủ nói cũng có lý. Thật ra Chu Phỏng đương nhiên muốn cưới được quý nữ sĩ tộc và nữ anh hùng như Tuân Hoán làm vợ cho con trai, đây thật sự là chuyện có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Chu Phỏng đập bàn, “Coi như là phần mộ tổ tiên của Chu gia chúng ta bốc khói xanh, là phúc đức tổ tiên ta tích góp được, ngày mai ta sẽ dẫn con tới Tuân gia cầu hôn.”
Chu Phủ kích động đến mức quỳ xuống trước cha, “Cảm ơn phụ thân tác thành.”
Chu Phỏng vừa mong chờ vừa lo lắng, “Cảm ơn ta cũng vô dụng, phải xem Tuân Tung có đồng ý hay không.”
Lại nói đến Tuân Hoán về nhà, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc của em trai Tuân Tiễn, thật sự là âm thanh ma quỷ xuyên thẳng màng nhĩ.
Tuân Tiễn là con trai do mẹ tuổi già mới sinh được con mọn, Tuân Tung già còn có con nên rất yêu quý con trai nhỏ, thường xuyên ở nhà cùng vợ con.
Mỗi lần Tuân Hoán nghe thấy tiếng khóc sẽ luôn chủ động trốn xa một chút, tai không nghe tâm không phiền, nhưng hôm nay có chuyện muốn nói với cha mẹ nên không thể không đi vào viện của cha mẹ.
Mẹ đang bế Tuân Tiễn sắp một tuổi vừa đi vừa dỗ, cha ở một bên lo lắng suông: “Có phải con đói không? Nàng nhìn xem có tè dầm không?”
Tuân Hoán nói: “Mau để bà vú đưa nó đi, con có chuyện quan trọng muốn nói với hai người.”
Địa vị của Tuân Hoán ở Tuân gia cũng giống như địa vị của Vương Duyệt trong Vương gia ở ngõ Ô Y, không phải chủ nhà nhưng lại giống chủ nhà hơn.
Đây là địa vị trong nhà mà Tuân Hoán lấy được bằng thực lực. Nếu không có nàng một thân một mình cưỡi ngựa xông ra khỏi vòng vây quân địch để tìm viện binh thì toàn bộ Tuân gia đã bị diệt tộc.
Cha mẹ dù không nỡ nhưng vẫn là làm theo lời con gái cả, để bà vú bế Tuân Tiễn đang kêu gào ầm ĩ đi.
Tuân Hoán nói: “Không phải phụ thân và mẫu thân vẫn luôn lo nghĩ về hôn nhân đại sự của con, nhất định phải tìm cho con một vị hôn phu sao? Giờ con đã tìm được cách giải quyết chuyện này rồi. Ngày mai Kiến Thành Huyện công Chu Phỏng sẽ dẫn đích trưởng tử Kiến Thành Huyện công thế tử Chu Phủ tới cửa cầu hôn, đến lúc đó cứ đồng ý là được.”
Tuân Tung và vợ như lọt vào sương mù: “Người Chu gia? Cầu hôn ai?”
“Con.” Tuân Hoán chỉ vào mình, “Ngoài con ra còn có thể là ai? Cũng không thể là Tuân Tiễn được.” Còn đang bú sữa đấy, lại còn là con trai.
Tuân phu nhân nằm liệt người trên ghế xếp.
Tuân Tung dù sao cũng là người từng trải qua chiến tranh, ông khôi phục ngay tinh thần, “Kiến Thành Huyện công là hàn tộc Giang Tả.”
Tuân Hoán nói: “Phụ thân là Bình Nhạc bá. Công, hầu, bá. Tước vị của phụ thân còn thấp hơn Kiến Thành Huyện công hai bậc.”
Tuân Tung: “Tuân gia ta là sĩ tộc, là con cháu của Tuân Tử.”
Tuân Hoán: “Con cháu của Tuân Tử thì sao? Hiện giờ huyền học (*) nắm quyền, nho học không thịnh. Cứ nhất định phải dùng tổ tiên từ bao đời để hù dọa người khác sao?”
* Huyền học: trào lưu triết học duy tâm sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng Lão Trang và tư tưởng Nho giáo
Con gái từ nhỏ đã có chính kiến, khăng khăng cho mình là đúng, nhưng nàng lại là kỳ tài ngút trời, đàn ông Tuân gia cùng thế hệ hoàn toàn không bằng nàng. Tuân Tung thở dài: “Con xuất thân cao quý, lại là nữ anh hùng nổi tiếng trên đời, được mọi người ngưỡng mộ, ít nhất con nên gả cho một nam tử môn đăng hộ đối mới không đến mức làm bẽ mặt con.”
Tuân Hoán hỏi: “Gả cho ai? Vương Duyệt sao?”
Tuân Tung im lặng, đây là ngầm thừa nhận, Vương Duyệt là chàng rể hoàn mỹ, nhưng thanh niên đó không muốn làm con rể ông!
Tuân Hoán cười nói: “Đừng nghĩ nhiều, con và Vương Duyệt chính là huynh đệ ruột khác cha khác mẹ, huống chi Vương Duyệt đã có chủ. Con cũng không cố ép phụ thân và mẫu thân, hoặc là hai người nhận Chu Phủ làm con rể, hoặc là giữ con ở nhà và không có chàng rể nào hết. Hai người cứ chọn lựa thoải mái đi, dù sao có là kết quả gì đi chăng nữa con cũng có thể chấp nhận được.”
Tuân phu nhân hoàn toàn ngất lịm, Tuân Hoán đi ra ngoài gọi thầy thuốc, Tuân Tung gọi con gái lại: “Hoán Nương, con thích Chu Phủ sao?”
Tuân Hoán đã rút ra được bài học từ chỗ Thanh Hà, cần phải dùng ngôn ngữ và hành động để thể hiện sự yêu thích, không thể lạnh nhạt hờ hững, như vậy phụ thân sẽ hiểu lầm nàng không có tình cảm với Chu Phủ.
Tuân Hoán nói: “Con thích Chu Phủ. Con muốn hôn môi huynh ấy.”
Ầm một tiếng, Tuân Tung như bị sét đánh chết đứng tại chỗ.
Tuân Hoán cứ tưởng cha còn chê chưa đủ, tiếp tục nói: “Không chỉ môi, mà còn muốn hôn từ cổ trở xuống nữa.”