Editor: Na
Beta: Hoàng Lan
Vén khăn che mặt của ngươi lên để ta xem mặt ngươi.
Mặt vừa đỏ vừa bóng loáng, giống như miếng gan heo ngập mỡ trên thớt.
Vương Duyệt thật sự tàn nhẫn đến mức đành lòng hủy đi diện mạo của mình!
Thanh Hà rõ ràng nhìn thấy tận mắt Vương Duyệt mở gương lược ra, trộn son phấn và mực khói vào nhau rồi bôi lên mặt, nhưng khi nhìn thấy hiệu quả do Vương Duyệt ôm khăn che một nửa bên mặt, Thanh Hà vẫn sợ tới mức giật thót người.
Thái tử phi sợ tới mức tái mét mặt mày, sắc mặt u ám, cung nữ vội vàng dạy dỗ nhạc kỹ, vung tay muốn cho một cái tát, “Làm Thái tử phi sợ hãi, còn không mau quỳ xuống bồi tội!”
Tuân Hoán phản ứng nhanh nhất, nhanh chóng bắt được cánh tay phải đang giơ lên cao của cung nữ, “Ngươi cũng dám giương oai ở biệt viện của công chúa hả?”
Tuân Hoán thoáng dùng một chút lực, cổ tay cung nữ như sắp bị bóp nát, hoàn toàn không còn sứctranh cãi, chỉ có thể kêu gào thảm thiết.
Thái tử phi nói: “Dừng tay.”
Tuân Hoán không thả, nhìn Thanh Hà.
Thanh Hà nói với Thái tử phi: “Lúc trước Thái tử phi đã nói miễn cho nàng ấy tội mất lễ nghi nên nàng ấy mới tháo khăn che mặt ra, Thái tử phi miệng vàng lời ngọc, chẳng lẽ lời này không được tính sao?”
Thái tử phi khẽ c4n môi du0i, nói: “Là ta không biết cách dạy dỗ, cung nữ này mặc cho công chúa xử lý.”
Thanh Hà gật đầu với Tuân Hoán, Tuân Hoán buông tay, cung nữ không quan tâm đến cổ tay đang đau đớn mà quỳ trên đất cầu xin Thanh Hà tha thứ.
Thanh Hà nói: “Nhạc kỹ là người của ta, cung nữ là người của Thái tử phi, chúng ta tự quản lý người của mình. Huống hồ chỉ là một chuyện nhỏ, hôm nay Thái tử phi cũng nói được tận hưởng thoải mái, cần gì phải vì vậy mà tan rã trong không vui? Không đáng đâu.”
Thái tử phi nói: “Nếu đã vậy thì tha cho nàng ta một mạng, phạt bổng lộc một năm.”
Cung nữ quỳ xuống đất tạ ơn Thanh Hà và Thái tử phi khai ân.
Thái tử phi nhìn nhạc kỹ đeo lại khăn che mặt, “Nhạc kỹ của công chúa thật sự không tồi, công chúa có nhĩ phúc.”
Thanh Hà thầm nghĩ, ta không chỉ có nhĩ phúc, ta còn có diễm phúc ấy chứ!
Thanh Hà nói khách sáo: “Nhạc kỹ tuy giỏi nhưng vẫn không bằng nhã nhạc cung đình.”
Tiễn Thái tử phi đi, Thanh Hà lại bảo Vương Điềm về, “Làm phiền Nhị công tử về ngõ Ô Y một chuyến nói rõ chuyện Thái tử phi tới biệt viện Lâu Hồ cho Tào phu nhân.”
Vương Điềm nhận lệnh mà đi, nhân tiện dẫn Vương Hi Chi về nhà, ai ngờ Vương Hi Chi sau khi từ bé ngoan chú ý từng bước và cẩn thận trong mọi chuyện biến thành chú gấu nhỏ buông thả bản thân thì đến cả lời anh hai nói cũng không nghe, “Đệ không về ngõ Ô Y, đệ ở đây chơi cơ.”
Nói xong, Vương Hi Chi cởi giày nhảy cầu, xuống hồ bắt cá.
Vương Hi Chi không thích ngõ Ô Y, cảm thấy quá áp lực, Lôi di nương bề ngoài thì khách sáo, nhưng trong lòng lại chán ghét đứa trẻ mồ côi như cậu bé, cảm thấy sau này Vương Hi Chi sẽ tranh đoạt lợi ích với ba con trai của bà.
Nội tâm trẻ con là nhạy cảm nhất, cậu bé có thể cảm nhận được cảm xúc của người lớn. Vương Đạo không tính là thích cậu bé, mà chỉ làm tròn nghĩa vụ quan tâm chăm sóc người trong gia tộc của một tộc trưởng mà thôi; Tào Thục và Vương Duyệt đối xử với bé cũng khá tốt, nhưng trên cơ bản hai mẹ con này đều không ở nhà.
Vương Hi Chi cảm thấy mình bị ghét bỏ, cô đơn lạnh lẽo, nhưng cậu bé lại không thể nói ra —— như vậy cậu bé sẽ bị người ta mắng là con sói mắt trắng không biết cảm kích. Lâu dần, Vương Hi Chi biến thành nhóc con nói lắp, tất cả mọi người đều cho rằng cậu bé đã phải chịu đả kích khi mất đi cả cha lẫn mẹ, nhưng thật ra không hề đơn giản như vậy.
Vẫn là ở chỗ công chúa Thanh Hà thoải mái, không cần nhìn sắc mặt người khác.
Vương Điềm vừa đi, Vương Duyệt đi tháo trang sức thay quần áo, Tuân Hoán kéo Thanh Hà vào phòng trong: “Tỷ và Vương Duyệt đã xảy ra chuyện gì? Chỉ có mỗi tối qua, hay là… hay là thường xuyên như vậy?”
Tuân Hoán là người ăn “cơm chó” chuyên nghiệp, nhưng chuyện k1ch thích như bắt Duyệt tại cửa sổ thì mới thấy lần đầu, nàng lo lắng sẽ có hại cho Thanh Hà, dù sao Thanh Hà đã từng chịu tổn thương, vừa bị người ta bỏ thuốc vừa bị ngã vỡ đầu, đầu óc không được tốt cho lắm.
“Không phải như muội nghĩ đâu.” Thanh Hà giải thích: “Hôm qua đột nhiên ta nhớ lại quá khứ… Ta và chàng ấy là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt. Chúng ta có thể gặp lại đã rất không dễ dàng, tối qua bọn ta trò chuyện rất lâu, vô tình ngủ thiếp đi ——”
“Bậy bạ!” Tuân Hoán ngắt lời: “Ta đã không phải đứa trẻ con không biết gì từ lâu rồi, đã ngủ chung sao có thể vô tri vô giác được? Rõ ràng là cố ý! Ôi trời, ta phải nói tỷ thế nào đây, tỷ hết sức không chịu nổi dụ dỗ.”
Tuân Hoán sẽ không bao giờ quên được cảnh Vương Duyệt tóc tai tán loạn, sải chân dài trèo qua cửa sổ, cảnh tượng đó tương đối sâu sắc.
Lời Tuân Hoán nói cũng là sự thật, Thanh Hà đỏ mặt, “Đó là Vương Duyệt mà, ta… ta không nhịn được.”
Tuân Hoán vội la lên: “Vậy cũng không thể… như vậy! Sách Vương Duyệt vào trong bụng chó hết rồi à? Phát chi vu tình, chỉ hồ vu lễ*.”
* Phát chi vu tình, chỉ hồ vu lễ: xuất phát từ tình yêu, dừng lại trong lễ nghĩa
Thanh Hà nói: “Bọn ta không có, bọn ta chỉ ngủ chung một chỗ thôi.”
Tuân Hoán: “Đã ngủ chung còn nói không có!”
Thanh Hà: “Bọn ta chỉ ngủ thôi, không có làm… làm chuyện sinh em bé.”
Tuân Hoán nhìn chằm chằm vào mắt Thanh Hà: “Thật á?”
Thanh Hà lập tức ngã nằm trên ghế xếp, “Không thì muội thử kiểm tra xem?”
Tuân Hoán sửng sốt, sau đó cười sảng khoái, nằm xuống cạnh Thanh Hà, “Nhìn thấy dáng vẻ hôm nay tỷ đối phó Thái tử phi và dáng nằm vật xuống không biết xấu hổ như này của tỷ, ta cũng yên tâm rồi. Đây mới là tỷ của quá khứ, không phục là đứng lên chiến đấu, cho dù là ai cũng không thể bắt tỷ cúi đầu, không từ thủ đoạn, ân oán rõ ràng, còn có chút không biết xấu hổ nữa.”
Thanh Hà cười nói: “Muội không thích ta nhát gan à?”
Tuân Hoán vội nói: “Thích, cho dù tỷ biến thành bộ dạng gì thì tỷ cũng là người bạn duy nhất của ta. Chỉ là ta hy vọng tỷ phục hồi trí nhớ, sớm tốt lên, bọn ta đã đánh mất tỷ, may mà chờ được tỷ trở về, nếu không ta sẽ tự trách cả đời.”
Thanh Hà cười ha ha nói: “Vương Duyệt không phải bạn muội sao?”
Tuân Hoán nói: “Được rồi, chỉ có hai.”
Thanh Hà hỏi: “Chu Phủ thì sao? Hắn giúp muội thuyết phục Chu Phỏng tới cứu binh, muội cũng giúp Chu gia bọn họ mở mang bờ cõi, lấy lại Tương Châu và Kinh Châu, đây là tình hữu nghị hơn cả sinh mạng.”
Tuân Hoán nói: “Chỉ có ba. Ta sửa đúng một chút, tỷ là người bạn nữ duy nhất của ta.”
Thanh Hà: “Muội cũng vậy.”
Hai người nhìn nhau cười.
Vương Duyệt tháo trang sức thay quần áo xong quay lại, ba người bạn tốt bàn bạc kế sách đối phó.
Vương Duyệt nói: “Thái Hưng Đế muốn Thái tử phi tới đón nàng về cung, nhất định là muốn lợi dụng huyết thống của nàng để củng cố đế vị cho ông ta và muốn khống chế nàng. Ba năm để tang của nàng đã hết, đang giữa độ tuổi kết hôn, ta đoán Thái Hưng Đế muốn coi nàng như lễ vật để mượn sức các đại thần trong triều để đối đầu với cha ta Vương Đạo.”
Thanh Hà gật đầu, “Trải qua loạn Bát vương, ta đã gặp nhiều loại người như Thái Hưng Đế, lúc trước còn tốt, một khi đã ngồi lên vị trí kia sẽ lập tức trở nên tham lam, muốn nắm giữ quyền hành. Nhưng uổng cho Thái Hưng Đế có dã tâm mà không có bản lĩnh trị quốc. Tuy ta mang họ Tư Mã, nhưng lần này ta đứng về phía Vương Đạo. Vương Đạo khó khăn lắm mới xây dựng nên một Giang Nam thống nhất, đóng đô ở Kiến Khang, cục diện khôi phục Đại Tấn không thể bị Thái Hưng Đế nóng lòng đoạt quyền làm hỏng được.”
Tuân Hoán đập kiếm phong tùng lên bàn, “Ta sẽ canh giữ ở Lâu Hồ, ai dám tới cướp tỷ thì phải hỏi xem kiếm của ta có đồng ý hay không trước đã!”
Thanh Hà liếc mắt đưa tình với Vương Duyệt, nói: “Ngoài chàng ra ta sẽ không lấy ai khác. Ta nói với Thái tử phi rằng mùa thu mát mẻ sẽ chuyển đến Đài Thành chỉ là kế hoãn binh. Chờ tới mùa thu, ta sẽ có cách khác đuổi Thái tử phi đi.”
Vương Duyệt cũng nhìn Thanh Hà, “Ngày hôm qua ta đã cho phu thê Thái Hưng Đế đoàn tụ, phụ từ tử hiếu, nói vậy giờ người Thái Hưng Đế hận nhất là ta. Cha ta là thân tín, cũng là mối họa lớn của ông ta, ông ta chắc chắn sẽ không tứ hôn nàng cho ta mà nhất định sẽ chọn nhi tử của một đại thần trong triều có thể chống đối phụ thân ta. Nhưng nàng không cần lo lắng, ai làm phò mã ta sẽ trị người đó, nhiều người bị dạy dỗ, đương nhiên sẽ không có người dám làm phò mã của nàng, đến lúc đó ta và phụ thân sẽ cùng tạo áp lực lên Thái Hưng Đế, để ông ta nhìn nhận rõ tình thế, chấp nhận hiện trạng rồi tứ hôn nàng cho ta.”
Vương Đạo đúng là quyền thần nắm quyền điều hành Đông Tấn, ông quyết định chuyện quốc gia đại sự, nhưng không phải chuyện gì ông cũng làm được. Cung đình hoàng thất, hôn sự của Thanh Hà không phải việc ông có thể nhúng tay vào, hôn sự của Thanh Hà bị Thái Hưng Đế kiểm soát.
Nếu Vương Đạo cứ nhất định phải ép Thái Hưng Đế tứ hôn thì có được không?
Có thể. Nhưng nói như vậy, Vương Đạo sẽ không khác gì Tào Tháo và Tư Mã Ý trong quá khứ.
Vương Đạo là người hiền lành, tính cách dĩ hòa vi quý, ngươi tốt ta tốt mọi người cùng tốt, ông thích hợp làm công tác mặt trận thống nhất. Mục đích duy nhất là đoàn kết tất cả các lực lượng để khôi phục Đại Tấn, thực hiện lý tưởng chính trị, thậm chí có thể nói, một Đại Tấn trỗi dậy sau khi tái sinh sẽ vô cùng mạnh mẽ và đánh tới Giang Bắc, giành lại Trung Nguyên, xây dựng lại thành Lạc Dương đã bị san thành đất bằng.
Nếu Vương Đạo ép buộc hoàng thất, hoàn toàn biến hoàng thất thành con rối, đi theo con đường xưa của Tào Tháo và Tư Mã Ý, phân tán tinh thần và sức lực vào các cuộc nội chiến, vậy ắt sẽ có một bộ phận sĩ tộc thất vọng về Vương Đạo, mỗi người đứng một phe, lục đục với nhau —— đừng quên, quân đội nước Hán vẫn đang như hổ đói rình mồi và nhìn chằm chằm vào Trung Nguyên, có thể vượt sông đánh chiếm bất cứ lúc nào!
Hiện giờ Đại Tấn sau khi tái sinh phải nhất trí đối ngoại, không thể tự hại chết mình khi còn ở trong tã lót.
Nguyên nhân chính là như vậy, Vương Duyệt và Thanh Hà đã trải qua những hỗn loạn chính trị ở thời Tây Tấn hiểu rõ biến số trong chuyện này, cả hai sẽ không vì chuyện lập tức thành hôn mà gây thêm phiền phức cho Đại Tấn mới khôi phục, làm gia tăng mâu thuẫn giữa hoàng thất và Vương Đạo, làm đất nước rơi vào cảnh hỗn loạn một lần nữa.
Cả Thanh Hà và Vương Duyệt đều muốn tình yêu và trách nhiệm, cho nên bọn họ không hẹn mà cùng lựa chọn cách trì hoãn.
Tuân Hoán nói: “Hy vọng vị Hoàng Đế này có thể sớm ngày nhìn rõ hiện thực, đừng làm mấy chuyện yêu ma quỷ quái nữa, chờ đến khi Thanh Hà gả cho huynh, ta mới có thể thật sự yên tâm.”
Vừa dứt lời, người hầu tới báo, nói Chu Phủ tới tìm Tuân Hoán.
Tuân Hoán rất bất ngờ, “Tìm ta làm gì?”
Tuy nói như thế nhưng Tuân Hoán vẫn nhấc kiếm đi gặp Chu Phủ.
Bóng đèn sáng rực Tuân Hoán vừa đi, Thanh Hà và Vương Duyệt lập tức ôm nhau, tựa như cả người dính đầy đường mật, khó tách khó xa.
Vương Duyệt trêu ghẹo: “Miệng lưỡi nàng thật lợi hại, vừa mở miệng một cái, nơi tránh nóng lớn nhất đẹp nhất thành Kiến Khang đã trở thành của nàng, chiều nay ta và mẫu thân sẽ đổi khế đất khế nhà sang tên nàng.”
Chuyện này không cần gia chủ Vương Đạo gật đầu, chuyện trong nhà họ Vương đều do Tào Thục làm chủ, chỉ cần có thể giữ Thanh Hà thì Tào Thục sẵn lòng cho mọi thứ.
Sau khi hồi phục trí nhớ, da mặt Thanh Hà cũng càng ngày càng dày, “Đâu chỉ vậy, ta còn tóm nam tử đẹp nhất thành Kiến Khang, không, là đẹp nhất thiên hạ vào tay —— hai lần!”
Ta tự hào quá!
Chu Phủ chờ Tuân Hoán dưới bóng cây ven hồ, ve đang kêu inh ỏi dưới tàng cây, Chu Phủ nghe thấy mà tâm phiền ý loạn. Cách đó không xa, Vương Hi Chi đang bắt cá nghịch nước ở trong nước, cậu bé chỉ mặc một áo yếm màu đỏ, gần như ở tr4n tru0ng, mất cả chì lẫn chài trong làn nước biếc.
Trẻ con thật tốt, không có chuyện phiền lòng, Chu Phủ nghĩ thầm.
Vương Hi Chi: Không phải ta không có chuyện phiền lòng, chỉ là ta không quan tâm mà thôi.
Tuân Hoán tới, “Huynh tìm ta sao? Chu gia lại phải ra trận à?”
Chu Phủ vội nói: “Không phải, lần này ta tới không liên quan đến đánh giặc.”
“Huynh muốn bàn luận võ nghệ với ta à, được thôi.” Tuân Hoán lấy một chiếc khăn tay ra buộc lên trán, “Tuy trời nóng ta không muốn động đậy nhưng lúc đánh giặc đối thủ cũng không quan tâm trời nóng hay không nóng. Lên đi, muốn sử dụng binh khí hay dùng quyền cước thôi?”
Chu Phủ lắc đầu, “Không cần gì cả.”
Tuân Hoán hỏi: “Hay huynh muốn so cưỡi ngựa bắn cung? Ta sai người dắt ngựa tới đây.”
Chu Phủ vẫn lắc đầu, không dám nhìn thẳng vào nàng ấy, ánh mắt rơi lên người Vương Hi Chi đang ở trong nước.
Tuân Hoán: “Thuỷ chiến? Người Trung Nguyên bọn ta vốn không am hiểu cái này, huynh dạy ta chút đi.”
Chu Phủ lấy can đảm, xoay người nhìn Tuân Hoán, “Ta nghe phụ thân nói có rất nhiều bà mối tới nhà làm mai cho nàng và muốn cưới nàng vào cửa. Ta… ta đã nói với phụ thân, cũng mời một bà mối tới Tuân gia. Nhưng phụ thân ta không đồng ý, nói Chu gia chúng ta là hàn môn* Giang Tả, không xứng với sĩ tộc nhà cao cửa rộng như Dĩnh Xuyên Tuân thị, phái bà mối đi nhất định sẽ bị từ chối, tự rước lấy nhục. Phụ thân không làm chủ cho ta, vậy ta tự mình làm chủ tới tìm nàng, ta thích nàng, trong lòng nàng có ta không? Nếu nàng phải gả cho người khác, vậy có thể gả cho ta không?”