Editor: Na
Beta: Hoàng Lan
Lại nhắc đến Thanh Hà sau khi tận mắt chứng kiến Tào Thục xé “bồ nhí”, Tào Thục và Vương Đạo diễn màn kịch san bằng bồ nhí, bỏ mẹ lấy con cho toàn thành Kiến Khang xem, người Vương gia trở lại ngõ Ô Y xử lý và giải quyết xong xuôi hậu quả, một mình Vương Duyệt ở lại bến Đào Diệp đối phó với hoàng thất, sai người đưa Thanh Hà về biệt viện Lâu Hồ.
Thanh Hà được tiếp thu nhiều kiến thức ở Lạc Dương, có cảnh tượng gì mà chưa từng thấy? Sau khi bị sốc trong giây lát thì bình tĩnh lại, thấy Vương Hi Chi ở lại biệt viện trắng trẻo bụ bẫm thì không nhịn được dẫn cậu bé chơi đùa.
Trước kia Vương Hi Chi hoạt bát đáng yêu, sau khi cả cha lẫn mẹ đều mất mới trở nên nói lắp, càng nói lắp lại càng sợ người ta giễu cợt, trở nên lầm lì ít nói, Thanh Hà thấy cậu bé không muốn nói chuyện thì cũng không cố ép, nàng cho cậu bé một chồng điểm tâm làm mồi cho cá, còn mình tiếp tục khắc ngói úp hình mặt người.
Biểu cảm hôm nay là dáng vẻ lúc Vương Duyệt tập trung, làm ngói úp không phải nghề kiếm sống mà đã trở thành sở thích của Thanh Hà, Vương Duyệt nhìn đầu ngón tay chi chít vết thương của nàng thì cực kỳ đau lòng, phải bắt thợ mộc vót rồi đánh bóng gỗ và dao khắc bằng tre cho nàng, như vậy sẽ không làm tay bị thương nữa.
Giang Nam nhiều tre, thợ mộc tìm được những thân tre cứng cáp để làm thành dao tre, Thanh Hà sử dụng cũng rất thuận tay nên đã bỏ luôn dao khắc bằng sắt.
Vương Hi Chi dù sao cũng là đứa trẻ, vẫn chưa hết tính trẻ con, hỏi: “Công… công công chúa cũng thích chơi… chơi bùn.”
Thanh Hà hỏi: “Chơi cùng không?”
Vương Hi Chi gật mạnh đầu.
Thanh Hà lấy một chậu đất sét ra chia sẻ.
Vương Hi Chi lấy từng vốc bùn ra xoa tròn bóp dẹt, cực kỳ vui vẻ.
Một lớn một nhỏ tự chơi theo ý mình, không ai nói lời nào, tới lúc ăn cơm tối, hai người ăn cơm xong thì đi câu cá cho tiêu cơm, nhìn thấy xa xa có một con thuyền đang chạy đến từ phía tây Lâu Hồ, Thanh Hà không khỏi nói: “Vương Duyệt về rồi.”
Vương Hi Chi rắc cơm thừa xuống nước hấp dẫn đàn cá tới gần lưỡi câu, nói: “Người nhỏ… người nhỏ như con kiến, sao công chúa biết được?”
Thanh Hà phát hiện, vào lúc Vương Hi Chi thả lỏng thì tật xấu nói lắp sẽ đỡ hơn rất nhiều, cũng nói nhiều hơn một chút, nhất thời nảy sinh lòng đồng cảm, nàng không có cha, còn mẹ lại cách xa nàng ngàn dặm, nàng thường xuyên phiền muộn vì chuyện này, huống chi Vương Hi Chi còn là đứa trẻ đã mất cả cha lẫn mẹ?
Thanh Hà giả vờ thoải mái cười nói: “Chúng ta đánh cược đi, nếu là Vương Duyệt thì đệ phải cho ta véo má đệ nhé.”
Mặt bánh bao của Vương Hi Chi đỏ lên, “được.” Nghĩ ngợi một chút lại hỏi: “Nếu không phải Đại đường ca thì sao?”
Nhìn đi, không hề nói lắp chút nào, đứa nhỏ này bị đả kích nên mới thành như vậy.
Thanh Hà chỉ vào miếng ngói úp đã khắc xong ở trên bàn, nói: “Đến khi nung xong, ta sẽ tặng cái này cho đệ.”
Vương Hi Chi gật đầu.
“Mặt trời không gắt, ta bơi qua đó nhé.” Thanh Hà nhảy tõm vào hồ nước, Vương Hi Chi nhìn thấy cả người nàng mặc đồ đỏ giống như cá chép đỏ quẫy đuôi bơi về phía chiếc thuyền ở đằng xa.
Kỹ năng bơi lội của công chúa vậy mà rất tốt.
Thanh Hà ở trong nước nhẹ nhàng tự nhiên, bơi còn nhanh hơn đi lại trên đất liền, Lạc Dương cũng không có khung cảnh nước non đẹp đẽ tĩnh lặng như này.
Ký ức là một mớ hỗn độn, cứ rối rắm xoắn xuýt không ngừng, giống như cuộn chỉ rối tinh rối mù với hàng nghìn đầu mối. Lúc khắc ngói úp hình mặt người, Thanh Hà đã tìm được điểm đầu, nhưng chỉ một chút ký ức rõ ràng hiện ra, nàng không thể nào khôi phục toàn bộ, có một vài chi tiết thật sự không nhớ rõ, đến tận bây giờ nàng vẫn chưa nhớ ra chị gái là công chúa Hà Đông và anh rể Tôn Hội đã quy ẩn đất Thục, mai danh ẩn tích.
Thứ nhiều nhất trong đầu nàng chính là những ký ức về Vương Duyệt, nhưng có rất nhiều lúc, những ký ức đó quá mơ mộng, quá tốt đẹp, làm nàng nghi ngờ đó thật ra là sự tưởng tượng khinh nhờn nam thần của nàng.
Vào khoảnh khắc Thanh Hà nhìn thấy chiếc thuyền con ở đằng xa, trái tim thiếu nữ bỗng dâng trào cảm xúc, đánh cược với Vương Hi Chi là giả, nàng muốn thử Vương Duyệt, trong tưởng tượng, Vương Duyệt đã từng chủ động hôn môi nàng ở một nơi bạt ngàn hoa hồng trắng như tuyết.
Không nhớ rõ chi tiết, giống như chỉ là một giấc mơ đẹp.
Nếu… nếu không phải thì sao?
Thanh Hà sôi trào nhiệt huyết, cả người nóng ran, dứt khoát nhảy xuống hồ nước như ngọc bích, bơi về phía Vương Duyệt.
Vương Duyệt đang đẩy mái chèo, lèo lái chiếc thuyền nhuốm đầy ráng chiều rực rỡ, đi về phía đình trúc quanh co khúc khuỷu giữa hồ.
Hồ nước ở Giang Nam đều yên ả lúc vào hè, giống như cái ngoái đầu nhìn lại vừa trong trẻo vừa ấm áp của Thanh Hà. Bị nàng nhìn một cái, trái tim hắn bỗng hóa mềm, trở thành khối đất sét trong tay nàng, mặc cho nàng xoa tròn bóp dẹt, cam tâm tình nguyện để nàng khắc đao, xẻ thịt, lột da.
Sào trúc lướt qua bèo nước dưới đáy hồ, từng khóm bèo nhảy múa trong làn nước mênh mang, thân cây dẻo dai, uyển chuyển rung rinh theo con sóng, còn nhấp nhô gợn sóng hơn cả mặt nước hồ.
Vương Duyệt nhìn thấy một vạt đỏ từ giữa những khóm bèo xanh ngát.
Vạt đỏ kia như một giọt son rơi xuống mặt nước trong, dần dần lan ra, nhưng mãi không hòa vào dòng nước.
Dần dần, vạt đỏ kia cách hắn càng ngày càng gần, thỉnh thoảng ngoi lên mặt nước hít thở.
Hắn không có thiên lý nhãn* nên không nhìn rõ vạt đỏ kia là ai, nhưng trực giác nói cho hắn biết, đây là Thanh Hà.
* Thiên lý nhãn: mắt nhìn thấu muôn dặm
Hắn thu sào trúc lại, đi đến đuôi thuyền, quỳ một chân trên sàn, vươn tay phải về phía bèo nước biếc xanh.
Cá chép rực rỡ sắc màu bơi tới, tóc nàng như thân bèo bồng bềnh lay động trong làn sóng yên ả nhẹ nhàng, làn váy to rộng cũng bung ra trong nước, tựa như nàng tiên cá trong truyền thuyết kéo theo chiếc đuôi cá.
Nàng bơi tới, hắn bắt lấy tay nàng, chợt nhấc mạnh lên nhờ sức nổi của nước, cá chép cảnh cũng ra sức nhảy lên trên, thân cá vỗ mạnh vào mặt nước, từng bọt nước như trân châu rơi xuống.
Vương Duyệt ôm lấy cá chép lớn.
Cả người Thanh Hà toàn là nước nhưng trên người lại cực kỳ nóng, nói ra lý do đã chuẩn bị từ sớm, “Ta và Vương Hi Chi đánh cược xem người đến có phải là huynh không, ta thắng rồi.”
Quần áo bị ướt dính sát lên người, bên dưới eo có váy lụa to rộng còn đỡ, nửa người trên thì không khác gì không mặc áo.
Thanh Hà xấu hổ rẽ mái tóc dài ở sau gáy sang hai bên rồi vén ra trước ngực để che khuất phần nhô ra.
Vương Duyệt vội vàng dời tầm mắt, nếu còn tiếp tục, sào chống thuyền sẽ không còn là sào trúc nữa.
Hắn theo phản xạ muốn c0i qu4n áo ra cho nàng che lại, nhưng đang giữa mùa hè nóng nực, hắn chỉ mặc một chiếc áo vải thô, nếu cởi ra cho Thanh Hà khoác thêm thì chỉ còn thân trên tr4n trụi cùng quần dài.
Lúc Vương Duyệt chèo thuyền đến chỗ khóm sen đã hái được mấy lá sen to như bồn tắm để che lên người Thanh Hà.
Năm lá sen quấn kín Thanh Hà, giống như một chiếc chăn màu xanh.
Thanh Hà thầm nghĩ: Ta hận lá sen! Ngày mai ta sẽ sai người hầu chặt hết lá sen! Tại sao trên đời này lại có thứ như lá sen chứ!
Thanh Hà cáu kỉnh trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Giải quyết xong chuyện ở bến Đào Diệp chưa?”
Vương Duyệt đứng ở đầu thuyền chèo thuyền, nhìn đầu Thanh Hà nhô ra giữa một đống lá xanh, “Mẫu tử nhận nhau, phụ từ tử hiếu, một nhà đoàn tụ, tất cả vui vẻ…”
Vương Duyệt hời hợt nói ra vở kịch cẩu huyết của hoàng thất, đương nhiên, chỉ có mẹ con nhận nhau là thật, còn những thứ khác đều là châm biếm và trái ngược hoàn toàn.
Vương Duyệt chính là như vậy, cho dù bão táp bên ngoài có dữ dội ra sao thì trên mặt hắn vẫn luôn là vẻ lạnh nhạt hờ hững, giống như thần tiên không biết đến khói lửa trần gian, không biết đau khổ đời người.
Trong lòng Thanh Hà biết rõ, lần này cho dù Thái Hưng Đế không đón Tuân thị về cung thì hai con trai của Tuân thị cũng sẽ không buông tay, nàng nói: “Đây là vận mệnh của Tư Mã gia chúng ta, không làm Hoàng Đế còn tốt, một khi làm Hoàng Đế thì đừng bao giờ mong cửa nhà yên ả.”
Ngoài miệng Thanh Hà nói như vậy, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ nên xé lớp vỏ bọc thần tiên của Vương Duyệt như thế nào, xem trong lòng hắn là dáng vẻ gì, tìm tòi nghiên cứu quá khứ giữa nàng và hắn rốt cuộc là tưởng tượng hay là hồi ức.
Cùng với sự phục hồi trí nhớ, tính cách của Thanh Hà trong quá khứ cũng dần “nhập vào người”, những kỹ năng như da mặt dày, không từ thủ đoạn, sống chết không buông, v.v… dần sống lại, từng lá sen to rộng có thể che kín cơ thể Thanh Hà, nhưng không lấn át được trái tim đang điên cuồng loạn nhịp của nàng.
Trái tim Thanh Hà như bình nước sôi trào sùng sục, hơi nước bắn lên nắp bình phát ra tiếng kêu lách tách.
Trong lòng Thanh Hà nảy sinh một kế, nàng bám vào mạn thuyền, giả vờ nhìn thấy một con cá, “Con cá vừa đỏ vừa trắng kia đẹp quá.”
Qua ba tháng tĩnh dưỡng, Thanh Hà đã gầy đi, vóc dáng lại thon dài như trước, huống hồ vốn đang là lúc cơ thể phát triển chiều cao, nàng nằm bò như vậy, thân thuyền nghiêng ngay về bên trái.
Vương Duyệt đứng vội sang bên phải để cân bằng con thuyền, tiếp tục chèo thuyền.
Ai ngờ trong mắt Thanh Hà chỉ có con cá chép nhiều màu đang bơi lội, nàng đột nhiên xoay người, nhào sang bên phải, “Bơi tới đây nè!”
Vương Duyệt vừa mới dịch sang bên phải, giờ lại thêm cân nặng của Thanh Hà cùng với lực nhào sang, một bên thân thuyền bị quá tải, thuyền lá nhỏ cứ thế bị lật úp!
Hai tiếng tõm vang lên, Thanh Hà và Vương Duyệt rơi ngay xuống nước.
Rơi xuống nước cũng tốt, dù sao ta và Vương Duyệt đều biết bơi, Thanh Hà bơi về phía Vương Duyệt, hai người đều ướt, xem chàng còn trốn ta kiểu gì.