Editor: Na
Beta: Hoàng Lan
Lại nói đến lầu Thương Lãng ở Tiền Đường Quan, sau khi buổi tụ họp tao nhã của Vương Duyệt và các công tử kết thúc, mọi người về dịch quán, ban đêm gió lạnh, các cô gái đều về nhà, Vương Duyệt không cần khoe áo vải thô trên người nữa, xe bò lại chậm rì rì, vì thế đổi thành cưỡi ngựa.
Người lái xe bò dùng xiên gỗ gẩy hoa tươi xuống rồi rửa sạch buồng xe, từng đóa hoa lăn xuống đất và bị giẫm đạp trong vũng nước bùn.
Vương Duyệt đang muốn lên ngựa, một bó hồng nguyệt quý từ trong đống hoa tươi lăn đến bên chân hắn.
Thư đồng vội nhặt bó hồng nguyệt quý lên rồi định ném sang ven đường.
Trong khoảnh khắc bó hồng nguyệt quý và Vương Duyệt giao nhau, khóe mắt hắn chạm phải chiếc khăn tay quấn bên ngoài bó hồng nguyệt quý.
“Khoan đã.” Vương Duyệt nói, “Đưa hoa cho ta.”
Mượn ánh trăng sáng rõ, Vương Duyệt nhìn chiếc khăn quấn bên ngoài bó hoa từ trên xuống dưới, cùng với cảm nhận về chất liệu vải truyền tới từ đầu ngón tay, chắc là được dệt từ sợi đay, cái khăn này rất giống khăn tắm kỳ lưng nhà bọn họ.
Nhìn vật nhớ người, Vương Duyệt nghĩ ngay đến Thanh Hà đã từng chà lưng cho hắn và còn giấu khăn kỳ lưng đi.
Thành Lạc Dương bị phá, Đại Tấn mất nước, hắn vội vàng cứu nàng ra, ngay cả thanh kiếm Khanh Khanh tự tay đúc cũng không kịp mang theo, chỉ có chiếc khăn kỳ lưng vẫn luôn được cất kỹ bên người là thứ đồ duy nhất trong tay Thanh Hà có liên quan đến quá khứ.
Lúc ấy đang trên đường chạy trốn, thỉnh thoảng vào những lúc Thanh Hà còn lấy khăn kỳ lưng ra cảm thán, Vương Duyệt an ủi nàng đừng quá buồn lòng, chờ đến Giang Nam, hắn sẽ đúc lại cho nàng một thanh kiếm Khanh Khanh.
Thanh Hà vui mừng trong đau khổ, “Đúng vậy, sẽ có kiếm Khanh Khanh, sẽ có những ngày tháng thái bình, cũng sẽ có mọi thứ.”
Lúc ấy Thanh Hà còn cười nói đây là tín vật đính ước của bọn họ, “Phải thêu chút hoa cỏ lên trên để làm kỷ niệm, nếu không chỉ là chiếc khăn kỳ lưng bình thường thì không có gì thú vị hết.”
Vương Duyệt hỏi nàng: “Nàng biết thêu hả?”
“Không biết.” Không chỉ Thanh Hà không biết, mà cả công chúa Hà Đông đang trên đường chạy trốn và Tào Thục đều không biết thêu thùa may vá —— còn Tuân Hoán thì càng không thể biết! Có lẽ nàng ấy còn không biết hình dạng cây kim như thế nào.
Thanh Hà phiền muộn, nhanh trí nảy ra ý tưởng, “Tuy ta không biết thêu hoa nhưng ta biết viết chữ, ta sẽ thêu hai chữ “khanh khanh”, không có kiếm Khanh Khanh thì ta vẫn có khăn tay Khanh Khanh.”
Lúc này mấy người Thanh Hà và Vương Duyệt đã kết bạn đồng hành cùng đội ngũ của phò mã Vương Đôn, trong tay Vương Đôn có hơn một trăm cung nữ của công chúa Tương Thành, sau khi công chúa bỏ mạng, để khích lệ tinh thần mọi người, Vương Đôn đã chủ trì buổi hôn lễ tập thể, ghép đôi cho binh sĩ dưới trướng với các cung nữ, để họ kết làm vợ chồng và bắt đầu lại từ đầu. Thanh Hà mượn kim chỉ từ chỗ cung nữ, ra trận mới mài gươm học tập những đường thêu cơ bản, nàng thêu hai chữ “khanh khanh” một cách vụng về ở góc dưới bên phải của chiếc khăn kỳ lưng.
Xe ngựa tròng trành, cộng thêm Thanh Hà thường đau đầu, thế nên chỉ có hai chữ nhưng tiến triển rất chậm, đến khi tới thành Kinh Châu nhờ vả Vương Trừng mới chỉ thêu được một chữ “khanh”.
Tiếp theo Thanh Hà bị Vương Trừng bắt đi, sau đó nhảy xuống sông mất tích…
Vương Duyệt cầm khăn, đặt dưới đèn lồng nhìn kỹ thì trông thấy một chữ “khanh” thêu bằng chỉ trắng ở góc dưới bên phải khăn.
Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo như giun bò.
Trên đời này có rất nhiều khăn kỳ lưng giống nhau như đúc, nhưng chữ “khanh” được thêu vụng về như này lại chỉ có một không hai.
Là nàng!
Tuyệt đối không phải trùng hợp khi mà bó hồng nguyệt quý này được ném vào trong xe của hắn!
Là nàng đang cầu cứu ta!
Vương Duyệt nắm chặt khăn, cả người run rẩy, “Tập hợp mọi người tìm kiếm ở quận Ngô Hưng, tập trung truy tìm tất cả những cô gái lúc chiều đã ném hoa vào trong xe của ta. Công chúa Thanh Hà đã xuất hiện, chiếc khăn này chính là của nàng, nàng ấy nhất định đang bị người khống chế. Các ngươi cầm tranh vẽ công chúa đi hỏi, phải nhìn kỹ từng cô nương một rồi cầm cả bức tranh hỏi những cô nương đó có gặp cô gái trong tranh hay không.”
Thư đồng hỏi: “Thế tử, đêm hôm khuya khoắt chúng ta tới gõ cửa hỏi thăm từng nhà thì phải giải thích thế nào về thân phận của người trong tranh ạ?”
Phải bảo vệ danh dự của Thanh Hà nên không dễ công khai thân phận, Vương Duyệt nói: “Các ngươi cứ nói nàng là nhân vật quan trọng của nước Hán, treo giải thưởng mười vạn đồng, chỉ cần người sống, nếu ai cung cấp manh mối cũng được trọng thưởng. Quận Ngô Hưng có rất nhiều kiều dân đến từ Trung Nguyên có thù oán với nước Hán, bọn họ sẽ rất sẵn lòng cung cấp manh mối.”
Vương Duyệt nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng lại dâng trào mãnh liệt như nước triều trên sông Tiền Đường, nàng đã ném hoa vào trong xe ta, cớ sao ta không thấy nàng?
Trong lòng Vương Duyệt vừa kích động vừa tự trách, nhìn ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà ở quận Ngô Hưng phía xa xăm, rốt cuộc Thanh Hà đang ở dưới ánh đèn nào?
Dựa vào mặt mũi của cha Vương Đạo, ngay đêm hôm đó Vương Duyệt đã gọi huyện lệnh của quận Ngô Hưng đang trên giường phải bật dậy, sau đó phái người tới gõ cửa từng nhà, cầm bức tranh vẽ Thanh Hà và tập trung hỏi thăm nhóm phụ nữ hôm nay đã vây xem trai đẹp.
Cùng lúc đó, trong một căn nhà riêng của Tiền gia ở Tiền Đường Quan.
Tới nửa đêm, Bùi thị* bưng thức ăn khuya đẩy cửa vào.
Thiếu nữ đang ngồi khoanh chân trên giường đứng lên lập tức, trong tay cầm giá cắm nến. Vừa mới bị cha mẹ bán đi, đối với một thiếu nữ đã hết lòng tin tưởng cha mẹ mà nói thì đây tuyệt đối là ngày đất trời sụp đổ, nàng khóc suốt đến nửa đêm, hai mắt đã đỏ ửng.
Nghe thấy tiếng thút thít bên trong dừng lại, Bùi thị dựa theo căn dặn của nam chủ nhân, mang thức ăn khuya vào, “Phu nhân có đói bụng không, ăn chút gì đó trước đã.”
“Để đồ xuống, ngươi ra ngoài đi.”
A Bình thật ra đang qua quýt cho xong chuyện với người hầu, nàng hoàn toàn không dám đụng vào bất kỳ đồ ăn thức uống nào ở đây vì chỉ sợ trúng chiêu sẽ hôn mê bất tỉnh rồi mất trong sạch, loại người xấu xa như Tiền Nhị công tử có thể làm ra bất kỳ thủ đoạn bỉ ổi nào.
Bùi thị đã hỏi thăm quản gia về con gái nhà buôn có diện mạo cực kỳ giống công chúa Thanh Hà.
Một năm trước tới quận Ngô Hưng, nhà mở xưởng ngói úp, là con một trong nhà, nàng biết viết biết tính toán, kỹ năng cưỡi ngựa cũng rất lợi hại, đủ loại biểu cảm của con người trên miếng ngói úp cũng là do một tay nàng làm ra.
Nghe được mấy điều này, lại nhìn dáng vẻ khóc lóc nỉ non trong tuyệt vọng vì bị cha mẹ lừa bán của thiếu nữ thì tuyệt đối không phải diễn kịch, sự khổ sở đau đớn này phát ra từ tận đáy lòng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ trên đời thực sự có người giống nhau như đúc?
Huống hồ công chúa Thanh Hà có biết Đông Hải Vương phi Bùi thị, Đông Hải vương là một phiên vương tốt, ông là niềm hy vọng cuối cùng của nhà Tư Mã, quan hệ giữa công chúa Thanh Hà và Bùi phi cũng khá tốt.
Nếu nàng là công chúa Thanh Hà thì đã nhận ta từ lâu rồi.
Bùi thị rất băn khoăn nên đã tự xin hầu hạ “phu nhân mới”. Các nô tỳ đều không muốn thức đêm nên không có ai tranh giành phần việc cực nhọc này với bà.
Bùi thị để hộp thức ăn xuống, “Phu nhân ——”
“Đừng gọi ta là phu nhân! Đi ra ngoài đi!” A Bình lạnh giọng nói.
Không chỉ diện mạo mà ngay cả giọng nói cũng giống nhau như đúc!
Không thể nào, chưa bao giờ nghe nói công chúa Thanh Hà có tỷ muội sinh đôi.
Thời gian không đợi người, Bùi thị cần phải lập tức xác nhận thân phận của thiếu nữ này.
Bùi thị hạ thấp giọng, “Công chúa Thanh Hà, chẳng lẽ con không nhận ra ta sao? Ta là thím con.”
A Bình sửng sốt, chỉ có cha mẹ biết chuyện nàng mất trí nhớ, thậm chí lúc mời thầy thuốc khám bệnh cũng chỉ nói là nàng đau đầu, cha mẹ vẫn luôn dặn nàng tuyệt đối không được nhắc đến chuyện mất trí nhớ với người ngoài, nếu không những người có ý xấu sẽ lợi dụng sơ hở, lấy thân phận người quen cũ để đến gần nàng nhằm mục đích quấy rối.
Bây giờ cha mẹ bán nàng cho Tiền Nhị công tử làm thiếp, thậm chí bí mật về việc mất trí nhớ cũng bị bán đi để xem như thứ vũ khí đối phó và thuần phục nàng.
Lòng A Bình càng nguội lạnh, nói: “Là cha mẹ ta nói cho các ngươi đúng không, ngươi không cần ở đây khua môi múa mép, lợi dụng việc ta mất trí nhớ để giả làm người thân, lôi kéo làm quen và lấy lòng tin của ta, sau đó dùng một lý do tốt đẹp để khuyên ta đi theo Tiền lão nhị. Cút đi! Ta tuyệt đối không bán thân cho loại súc sinh hèn hạ đó đâu.”
Vừa nghe thấy chuyện cô gái mất trí nhớ, Bùi thị lập tức hiểu ra vì sao nàng lại thờ ơ khi gặp người quen cũ!
Nàng chính là công chúa Thanh Hà! Nàng đã bị mất trí nhớ và lưu lạc đến dân gian, bị cặp vợ chồng lòng lang dạ sói kia lừa gạt, nhận nuôi nàng như con gái ruột thịt sau đó bán nàng làm thiếp cho Tiền Nhị công tử với giá cao!
Bùi thị đã bị bán trao tay vài lần, cũng đổi chủ mấy lần nhưng luôn bị nhốt trong nhà cao cửa rộng không được tự do, cho dù thỉnh thoảng đi ra ngoài thì bên cạnh cũng có người giám sát vì sợ bà chạy trốn.
Thỉnh thoảng gặp được người Trung Nguyên, Bùi thị cũng không dám để lộ thân phận thật, bởi vì người một nhà có khi còn đáng sợ hơn, bà đã bị chính dân Trung Nguyên đi chạy nạn bắt giữ và bán đi như một món hàng.
Thứ duy nhất Bùi thị tin tưởng là tộc trưởng mới Vương Đạo của Lang Gia Vương thị mà không một ai trong thành Kiến Nghiệp là không biết, nhưng hiện giờ bà ở quận Ngô Hưng, làm thế nào để liên lạc với Vương Đạo đây?
Bùi thị vẫn luôn nhẫn nhịn để chờ đợi cơ hội, nhưng đêm nay Tiền Nhị công tử nhất định phải có được Thanh Hà, hắn đã thả đồ vào nước uống nhằm mục đích gạo nấu thành cơm.
Cho dù bây giờ Thanh Hà không động đũa nhưng còn ngày mai, ngày kia thì sao?
Nàng cũng không thể để mình chết đói, huống chi, với bộ dạng háo sắc của Tiền Nhị công tử thì rất có khả năng sẽ cậy mạnh để cưỡng ép.
Không kịp nữa rồi.
Bùi thị bắt lấy tay Thanh Hà, khẽ nói: “Con đi theo ta.”
*Ghi chú: Chương trước tác giả để Đông Hải Vương phi Bùi thị, sang chương này có chỗ để Bùi thị, chỗ để Phỉ thị nên mình sẽ giữ nguyên Bùi thị nhé.