Buổi sáng ánh mặt trời ấm áp rơi xuống, mọi người xếp hàng trên đường cái dường như đang chuyên chú với câu đố trong tiệm cháo kia, đều nhỏ giọng bàn luận cái gì đó, với sự xuất hiện của hai người Trương Cường và Hàn Hoán không có một chút phản ứng.
Trương Cường nhìn xem luôn nhíu mày, không nhịn được hỏi một gã xếp hạng cuối cùng, thoạt nhìn ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi: "Mọi người ở đây giải đáp câu đố, chẳng lẽ không biết chiến sự tiền phương đang gấp rát, nếu là không xong, Hàm Dương cũng sợ khó thoát khỏi một kiếp, lại có tâm trạng đến với câu đố này?"
Tên trẻ tuổi đó đang đau khổ suy nghĩ về đáp án của mình, lúc này bị Trương Cường ngắt quãng, đang muốn tức giận, đảo mắt nhìn thấy Trương Cường ăn mặc hoa lệ, cử chỉ không tầm thường, bất giác liếc mắt một cái đánh giá Trương Cường , khẽ gật đầu nói : "Huynh đệ không phải người địa phương? Sao ngay cả Mông tướng quân cũng không tin? Lần này Hung Nô tuy rằng nhìn lợi hại, chỉ là Nhị Thế hoàng đế chúng ta là thiên thần giáng trần, Hung Nô thì tính là cái gì chứ?"
Trương Cường nghe vậy thấy thật buồn cười, những người này thật không có cảm giác nguy cơ. Đồng thời ở chỗ sâu trong đáy lòng, cũng không khỏi cảm động, bọn họ không có cảm giác nguy cơ, chẳng phải là sự tín nhiệm với chính mình và Mông Điềm cùng với quan viên Đại Tần sao?
Nghĩ đến đây, lo lắng trong lòng chợt biến mất, chỉ là vẫn muốn đi xem dân tình một chút, nhìn xem thứ dân chân chính rốt cuộc có nhu cầu gì, đang suy nghĩ, bất giác tiếp tục cười nói với người nọ: "Trước mắt chiến sự nhiều như thế, thuế má chẳng lẽ không nặng sao?"
Người nọ nghe vậy kỳ quái liếc mắt một cái đánh giá Trương Cường , lắc đầu nói : "VỊ công tử này nhất định xuất môn cực ít, thuế má so với mấy năm trước đã giảm bớt ba lần, lao dịch lại dừng toàn bộ. Hiện giờ hoàng đế anh minh không thua Nghiêu Thuấn, chúng ta cần gì lo lắng? Năm nay tuy rằng chiến sự thường xuyên, lương thảo cần thiết cũng là mượn tiền phú hộ đại tộc, thứ dân chúng ta chưa chịu ảnh hưởng gì. Sao lại nói thuế má tăng thêm chứ!"
Trương Cường rất là yên tâm, không khỏi liên tục cảm phục thượng sách của Tiêu Hà, hình thức quốc trái của đời sau quả nhiên là quá mức tiên tiến, dùng đến thời đại Tiên Tần chiến loạn thường xuyên này thật sự là kế sách tuyệt hào. Nghĩ đến đây, bất giác hưng phấn mà xoay người nói với Hàn Hoán: "Chúng ta đến phủ Tiêu Hà xem xem!"
Hàn Hoán nghe vậy cần thận nhìn thoáng qua tình hình chung quanh, cẩn thận nói: "Thừa tướng giờ phút này cũng không ở trong phủ, nhất định là ở quan nha xử lý triều chính, lúc này đến nhất định sẽ không gặp."
Trương Cường suy nghĩ một lát , gật đầu nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta ở đây đi loanh quanh, đợi buối trưa Thừa tướng về phủ, đi đến cũng được."
Nói xong, nhìn thoáng qua cấm vệ ăn mặc y phục dân thường rải ở chung quanh, lúc này mới gật đầu cười nói: "Ngươi không cần lo lắng, thành Hàm Dương này là dưới chân thiên tử, không cần lo lắng như thế."
Lúc này. Tên trẻ tuổi bên cạnh nhìn thấy cách nói năng kinh người của Trương Cường, bất giác cấn thận hỏi thử: "Hai vị chẳng lẽ là thân thích của Thừa tướng?’'
Trương Cường biết hắn đã nghe được mình cùng Hàn Hoán nói chuyện, gật đầu nói: "Tại hạ Trương Cường , cùng Thừa tướng chỉ là bạn cũ, lần này đi vào Hàm Dương muốn đến bái kiến."
Tên trẻ tuổi nghe vậy vội vàng chắp tay thi lễ nói : "Tại hạ Lục Ninh, tự Đồ Viễn . Huynh đài đã là bạn cũ Thừa tướng, xin nhận tại hạ thi lễ!"
Trương Cường thấy hắn khách khí như thế, không khỏi gật đầu cười nói: "Ta bất quá chỉ là bằng hữu của Thừa tướng, huynh nếu là muốn qua ta đi gặp Thừa tướng, chỉ sợ cũng không dễ dàng."
Không ngờ Lục Ninh kia lại nghiêm mặt nói: "Lục Ninh không phải là cầu phú quý, chỉ là cảm tạ Thừa tướng, vì đã lo lắng cho thứ dân thiên hạ."
Trương Cường trong lòng rung động, nhất thời nghĩ tới kế hoạch quốc trái của Tiêu Hà, bất giác kinh ngạc nói : "Không thể tưởng được các hạ kính trọng Thừa tướng như thế, không biết là vì sao, tại hạ vừa tới Hàm Dương, tất cả còn không hiểu."
Lục Ninh gật đầu nói: "Nếu không có Thừa tướng lúc nguy cơ mạo hiểm bị hoàng đế chém bay mất đầu, từ trong tay phú hộ thu thập lương thảo, chỉ sợ thứ dân thiên hạ lại phải chịu khố. Công đức ban ơn cho thiên hạ vạn dân như thế, chịu tại hạ một lễ có là gì?"
Trương Cường nghe lời nói này của Lục Ninh, bất giác cảm thấy ngoài ý muốn. Trong tường tượng, người này nếu vì gia tài của chủ tiệm cháo kia mà đến trầm ngâm suy nghĩ câu đố, dường như không nên có kiến thức như vậy mới đúng. Phải biết rằng tại thời đại hai ngàn năm trước này, có thế tiếp xúc được tri thức, hơn nữa người thăng hoa tu dưỡng bản thân, hẳn là sẽ không ham tài phú như vậy. Người này kiến thức bất phàm, càng không giống loại người chợ búa.
Đang suy nghĩ. Không khỏi nghi hoặc nói: "Ta xem trình độ của các hạ dường như không giống như là..."
Nhìn thấy Trương Cường sắc mặt thay đổi. Trên mặt Lục Ninh hơi hơi đỏ lên, hổ thẹn chắp tay nói: "Tại hạ tuy rằng đọc đủ thứ thi thư. Chỉ là gia cảnh bần hàn, vì kiếm chút sính lễ, không thể không mặt dày tới đây, thật sự. .."
Trương Cường lúc này mới giật mình, bất giác lắc đầu cười nói: "Không biết giai nhân phương nào, mới khiến lục huynh thâm tình như thế?"
Lục Ninh nghe vậy hai mắt sáng ngời, hơi hơi cười gượng nói: "Tại hạ vốn chỉ là thư sinh, chỉ là thuở nhỏ cùng với tiếu thư của Công đại phu đính hôn, sau trong nhà lại suy tàn, dần dần nghèo khó, gia đình nhà gái ghét bỏ tại hạ bần hàn cố ý muốn từ hôn, chỉ là ngại hứa hẹn ngày đó, đành phải yêu cầu sính lễ tiền lớn, tại hạ không thể có, đành phải đến thử một lần vận may."
Trương Cường lắc đầu thở dài: "Ta xem cách nói năng của ngươi không tầm thường, ngày sau nhất định rất có tiền đồ, gia đình nhà gái kia cũng quá thiển cận!"
Lục Ninh thần sắc ảm đạm thở dài: "Nếu không có tình cảm của Như Yên với ta, chỉ sợ ta cũng sẽ không ra hạ sách này."
Trương Cường nghe vậy rốt cuộc đã biết sự tình chân tướng, bất giác nhìn thoáng qua Hàn Hoán bên cạnh gật đầu nói: "Ngươi tự có tài, sao không tự tiến cử, hiện giờ Đại Tần vô luận địa vị thế nào đều có thể tự tiến cử, chỉ cần thông qua kỳ thi tuyển, sao không thể tự đường phát triển?"
Lục Ninh nhìn thoáng qua Trương Cường , lắc đầu cười gượng nói: "Kì tự tiến cử đã qua, lần sau phải sang năm mới được, chỉ là gia đình nhà gái thúc giục gấp gáp!"
Trương Cường suy nghĩ một lát, bất giác kỳ quái nói : "Không biết câu đố kia có gì nan giải, mà nhiều người như vậy không thể giải được?"
Lục Ninh nhíu nhíu mày, nhìn Trương Cường nói: " Đề này tại hạ chưa nghe qua bao giờ, không biết lão nhân này từ chỗ nào đến. hỏi là: Một loại động vật, buổi sáng đi bằng bốn chân, trưa đi hai chân, đến chiều lại đi ba chân, hỏi rốt cuộc là con gì."
Trương Cường nghe vậy vừa mừng vừa sợ, cả kinh vào thời đại này lại cũng có người ra loại câu đố này, đề này vốn bộ não của mình từ trước đã rất quen thuộc, trong đó lại ẩn chứa triết lý nhân sinh sâu đậm, lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy đáp án của đề này trong lòng còn có chút cảm thán, không thế tường được lại gặp lại từ thời đại xưa, không khỏi với người ra loại đề này cũng sinh ra cảm giác ly kỳ.
Nhìn thấy Trương Cường thần sắc thay đổi lớn, Lục Ninh nghĩ đến Trương Cường bị đề này làm khó, bất giác cười gượng nói: "Đề này từ khi công bố trong thành Hàm Dương tới nay mấy vạn người đến giải đáp đều không có trả lời. Thử nghĩ trên thế gian có dã thú nào thần kỳ biến hóa như thế, một ngày mấy lần, sợ là chỉ có thần thú trong truyền thuyết, nhưng mọi người tra bao nhiêu sách cũng không có tìm được loại vật tương tự như thế. Đề này thật sự có thể nói là thiên hạ kì đề!"
Trương Cường thản nhiên cười nói: "Đề này kỳ thật một chút cũng không khó, chỉ là lối suy nghĩ của mọi người đều bị trói buộc, không tự hỏi theo góc độ khác mà thôi."
Lời vừa nói ra, Lục Ninh và Hàn Hoán cùng chấn động, chỉ là Hàn Hoán tuy rằng giật mình, cũng không dám mở miệng hỏi. Chỉ nghe Lục Ninh kinh ngạc đánh giá Trương Cường , gật đầu nói: "Không biết các hạ vì sao nói như thế, chẳng lẽ công tử đã có đáp án?"
Trương Cường nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lục Ninh và Hàn Hoán nói: "Đề này kỳ thật là vấn đề triết lý cực sâu sắc, động vật này không phải là cái gì khác, chính là nhân loại chúng ta! Sáng sớm bốn chân, người mới sinh chưa học đi, chỉ có thể bốn chân bò sát. Buổi trưa hai chân, là lúc thanh niên, tự có thể kiến công lập nghiệp, mà buổi chiều ba chân còn lại là lúc tuổi già, đi lại tập tễnh, cần có gậy mà đi. Lão nhân ra kì đề này, cũng muốn tìm nghĩa tử có thể phó thác nửa đòi sau, chăm chỉ chịu khổ !"
Vừa dứt lời, liền thấy Lục Ninh kích động nắm lấy đầu vai Trương Cường liên thanh nói: "Kỳ nhân! Kỳ nhân! Các hạ thật cũng là kỳ nhân!"
Hàn Hoán bên cạnh cũng bị đáp án cực kỳ sinh động của Trương Cường rúng động, lập tức nghĩ tới biến hóa của nhân sinh đều toàn bộ bao hàm bên trong đề này, vừa kinh sợ tài hoa của người ra đề, vừa âm thầm bái phục Trương Cường.
Nhìn thấy Lục Ninh kích động như thế, Trương Cường bất giác cười nói: "Các hạ nhanh đi thử đáp án, nếu trả lời đúng, phải tận tâm chăm sóc lão nhân, không thể vì được gia sản mà lừa gạt, nếu là bị... Ta biết, sẽ không dễ dàng bỏ qua!"
Lục Ninh nghe vậy lui về phía sau một bước, thi lễ một cái, chân thành nói: "Công tử tác hợp cho Lục Ninh, Lục Ninh không thể không báo đáp, chỉ mong công tử cho biết phủ đệ, ngày sau nhất định sẽ đăng môn bái tạ!"
Lúc này, Hàn Hoán cần thận nhìn thoáng qua sắc trời, thấp giọng nhắc nhở nói: "Bệ. .. Công tử, sắc trời không còn sớm, hay không đi phù Thừa tướng nữa?"
Trương Cường nghe vậy mỉm cười gật đầu nói: "Ta đi trước bái yết Tiêu Hà Thừa tướng, vậy cáo từ!"
Nói xong, thật sâu liếc mắt một cái Lục Ninh, mang theo Hàn Hoán lững thững đi đến phủ đệ Tiêu Hà. Lúc này đã tới gần chính ngọ, trên đường dần dần náo nhiệt lên, toàn bộ không có một chút không khí khẩn trương của đại chiến sắp tới gần, khiến cho Trương Cường và Hân Hoán hai người liên tục cảm thán.
Hàn Hoán nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo, động lòng thở dài nói: " Sự nhộn nhịp hiện giờ, Hàn Hoán chỉ nhìn thấy khi lăng tẩm và Cung A Phòng của Thủy Hoảng được kiến tạo, không thể tưởng được hôm nay lại có thể nhìn thấy. Ngày đó Triệu Cao loạn chính, trong thành Hàm Dương trăm nghiệp tiêu điều, thứ dân trôi giạt khắp nơi, người chết đói khắp nơi, tình trạng thê thảm, làm người ta không đành lòng , may có bệ hạ anh minh như thế, ngăn cơn sóng dữ, Hàn Hoán tuy rằng hèn mọn, nhưng cũng vô cùng cảm phục bệ hạ."
Trương Cường nghe hắn nói rất cảm động, bất giác cũng rất là cảm thán, nghĩ đến Tần quốc trong lịch sử giờ phút này đã sớm diệt vong trong dòng lịch sử cuồn cuộn, mình từ bên ngoài đến, thay đối không chỉ vận mệnh của chính mình, mà bao gồm cả những cái tầm thường mà bình thường, có vận mệnh của người bình thường có máu có thịt, lịch sử chẳng lẽ không phải do những người bình thường nhỏ bé viết nên?
Phủ đệ Tiêu Hà lúc này vẫn chưa chuyển đến khu quý tộc sinh sống trong nội thành, vẫn ở Thành Nam như lúc hắn đến Hàm Dương, đây là một chỗ nhà cửa chỉnh tề thanh tịnh, thế hiện chủ nhân không muốn rời xa thứ dân, càng không có vẻ kiêu căng của Thừa tướng ở vị trí trên cao.
Trương Cường mang theo Hàn Hoán khi vô tình đi đến nơi này, chỉ thấy cửa lớn đóng chặt, không thấy một người lui tới. Hoàn toàn không phải bộ dáng ngựa xe như nước ở phủ Thừa tướng như trong tường tượng , thật làm cho Trương Cường vô cùng ngoài ý muốn.
Gõ cửa một lúc lâu, mới nhìn thấy một tiểu đồng nhẹ nhàng mà mở cửa ra một khe hở, thấy rõ ràng cách ăn mặc của Hàn Hoán mới thấp giọng nói: " Thừa tướng nhà ta chưa trở về, không nói việc riêng, không hỏi nhân tình, mời ngài trở về đi."