Bầu trời đêm tối đen dường như thấm đẫm mực đậm, đen kịt, không nhìn thấy một tia ánh sáng, trong tối đen vô biên mang theo sát khí vô hạn, bao phủ chặt lấy bãi đất trong phạm vi không đến ba dặm. Thời khắc nửa đêm, trận mưa xuân đầu tiên từ lúc vào xuân tới nay bắt đầu từ khe hở giữa tầng mây thấp rơi xuống dưới, cuốn theo gió núi lạnh căm căm, rơi ở trên người quả là vô cùng lạnh buốt.
Một nhóm kỵ binh quân Triệu khoảng một vạn năm nghìn người, dọc theo con đường nhỏ giữa núi quen thuộc, đội mưa đêm lạnh như băng, tựa như con báo nhanh nhẹn xuyên qua giữa núi rừng rậm rạp, một vạn năm nghìn kỵ sĩ đều mặc y phục võ sĩ màu đen, ngay cả chiến mã dưới thân cũng toàn bộ đều là màu đen, chỉ là trên cánh tay bên trái buộc một mảnh vải màu trắng đế phân biệt với quân Tần. Trong bóng đêm đen đặc tựa như chỉ có âm hồn giữa núi, nhanh nhẹn lần mò doanh trướng quân Tần trên bãi đất.
Lúc này đại doanh quân Tần, ở trên bãi đất lớn đã sắp xếp chỉnh tề, cờ xí trên doanh trướng cao cao tung bay lúc này lại tán loạn vứt ở chung quanh doanh địa, doanh địa tối đen không trông thấy được đến một bóng người chuyển động, bãi đất rộng lớn như vậy dường như bao phủ trong một sự tối tăm vô hình, tĩnh mịch mà nghẹt thở.
Chủ soái quân Triệu phụ trách nhiệm vụ lần tập kích quấy rối quy mô lớn nhất này là tướng cũ của quân Tần Lí Lương, Lí Lương vốn là đô úy tướng quân của Tần quốc, thuộc loại tướng lĩnh trung đẳng trong quân, từ sau lúc hàng Triệu cũng nhận được trọng đãi của Triệu Vương , mắt thấy tình hình nước Triệu càng ngày càng nghiêm trọng, tâm tình của hắn cũng càng ngày càng nặng nề lên, nhất là nghe được tin tức Mông Điềm và Vương Bôn tự mình lĩnh quân đến tấn công Hàm Đan, trong lòng luôn âm thầm hối hận.
Bởi vì luôn luôn ngưỡng mộ uy danh của danh tướng quân Tần như Vương Bôn , Lí Lương lúc này tuy rằng phát giác bại quân trong doanh địa quân Tần đã suy sụp tinh thần, nhưng cũng không dám có chút lơi lỏng, điều này làm cho phó tướng Trần Khiêm đi theo cực kỳ bất mãn.
Trần Khiêm chỉ là em họ của Trần Dư, đi theo Trần Dư và Trương Nhĩ ủng hộ lập Triệu Yết làm Triệu Vương , tự nhận công lao tuy rằng so ra kém Trần Dư và Trương Nhĩ, nhưng là vẫn vượt xa hàng tướng như Lí Lương . Giờ được Trương Nhĩ âm thầm dặn dò bào giám sát tất cả lời nói và việc làm của Lí Lương. Lúc này mới đành phải bất đắc dĩ ở dưới Lí Lương.
Lúc này nhìn thấy Lí Lương do dự, bất giác lạnh lùng kêu lên : "Tướng quân, quân Tần mới vừa trải qua mấy lần thảm bại tuy rằng thực lực không thể coi thường, nhưng sĩ khí đã hạ, chính là thời điểm nhóm ta lập công huân!"
Lí Lương trầm ngâm nhìn thoáng qua doanh địa quân Tần tĩnh mịch trong bóng đêm, lạnh lùng gật đầu nói: "Vương Bôn chính là con trai của Võ thành hầu Vương Tiễn , thuở nhỏ đi theo Vương Tiễn bình định thiên hạ, mưu lược tuyệt không thể như tướng lĩnh bình thường!"
Trần Khiêm khinh thường cười lạnh nói: "Võ thành hầu gì chứ , Vương Tiễn đã chết lâu rồi, ngươi còn nhớ mãi như vậy. Rốt cuộc là có ý gì! ?"
Lí Lương nghe vậy, trong lòng giận dữ. Xoay người nhìn thấy binh sĩ quân Triệu phía sau lẳng lặng mà đi, lúc này mới cố gắng nén lửa giận xuống, miễn cưỡng phân công cho tên thân binh bên người nói: "Mọi người cẩn thận đi tới, nỏ Tần lợi hại, mọi người cẩn thận đề phòng!"
Trần Khiêm thấy Lí Lương dường như không coi mình vào đâu, trong lòng lại giận dữ. Không khỏi ghìm dây cương, lạnh lùng địa quát: "Lí Lương , Triệu Vương đối đãi ngươi không tệ, ngươi không phải lại muốn hàng Tần đấy chứ?"
Lí Lương bị lời này của hắn tức giận cả người run lên, lớn tiếng quát: "Trần Khiêm, ngươi không cần ngậm máu phun người, Lí Lương ta từ khi quy hàng Triệu Vương tới nay, mấy lần vào sinh ra tử, nếu không nể mặt quốc úy, sẽ trị ngươi tội phạm thượng!"
Lúc này. một gã lang trung khác nhìn thấy hai viên chủ tướng khắc khẩu trước trận như thế, cẩn thận khuyên nhủ: "Hai vị tướng quân, đối đầu kẻ địch mạnh, chúng ta vẫn là nên cẩn thận một chút!"
Lí Lương nghe vậy trong lòng rùng mình, vội vàng quay đầu nhìn về phía doanh trại quân Tần trên bãi đất. Lại phát giác doanh địa vẫn tĩnh mịch như trước, trong lòng nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng là đồng thời, một dự cảm vô cùng xấu đột nhiên trào lên trong lòng, xua đi không được.
Đào mắt nhìn thấy Trần Khiêm lạnh lùng tươi cười, Lí Lương âm thầm nén lại, hướng về tên trung lang tướng theo phía sau quát khẽ nói : "Triệu Hợp . Phía trước nhất định có phục binh của Vương Bôn , chúng ta lập tức điều quân trở về Vũ An. Ta lo lắng Mông Điềm đang ở đường vòng tiến về Vũ An !"
Hắn còn chưa dứt lời, liền nghe Trần Khiêm cười lạnh nói: "Lí Lương , không thể tường được ngươi quả nhiên sợ chết, Triệu Vương còn kính trọng ngươi như khách quý!"
Lí Lương vốn là Tướng lĩnh cao cấp của quân Tần, lúc đại chiến Cự Lộc, thông qua Khoái Thông và Từ Công du thuyết, xuất phát từ cân nhắc lợi hại, lúc này mới theo xu thế quy phục lực lượng hỗn loạn mới lên - Triệu quốc.
Sau đó, Trương Cường với mười vạn quân Tần đại phá Hạng Vũ, chư hầu phương bắc do Triệu Vương cầm đầu phục hưng lên trong lúc chuyển tiếp đột ngột còn chưa kịp tiếp tục tập hợp lực lượng. Cũng may trọng tâm tác chiến của Trương Cường đều ở quân Sở của Hạng Vũ, dựa vào cơ hội quân Tần ở phía nam xuống tấn công quân Sở , Triệu Vương mới miễn cưỡng tìm được cơ hội thở dốc.
Lúc này Lí Lương hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể trung thành làm Đại tướng quân của Triệu Vương , địa vị gần với quốc úy của Trần Dư. Tuy rằng hình thức của nước Triệu không dễ lạc quan, nhưng cũng may là Triệu Vương Triệu Yết coi như thái độ kính cẩn, làm cho Lí Lương nhất thời khó mà rời khỏi.
Hôm nay trong tình huống sắp gần cuộc đại chiến này vài ba lần bị hạ cấp Trần Khiêm giễu cợt chống đối như vậy, trong lòng tức giận khiến cho hắn hơi có chút mất đi lý trí.
Nhìn Trần Khiêm với vẻ mặt khinh thường, hai hàng lông mày Lí Lương nhướng lên, lạnh lùng phân công cho phó tướng phía sau nói: "Triệu Thiên theo ta mang một vạn người tấn công theo sườn núi phía bắc địa thế hiểm yếu, Trần Khiêm dẫn dắt năm nghìn người tiến công nghi binh theo sườn núi phía nam địa thế bằng phẳng, sau nửa canh giờ, vô luận thành bại lập tức quay về đường cũ, tốc độ cao nhất điều quân trở về Vũ An !"
Trần Khiêm lúc này tuy rằng pHung mệnh giám sát Lí Lương , nhưng chung quy là thuộc cấp, quân lệnh cũng không dám không tuân theo, chỉ hừ lạnh một tiếng, mang theo năm nghìn người xoay người rời đi.
Nhìn bóng đêm tối đen, Lí Lương âm thầm cười gượng một tiếng, kết quả thế này thật sự là hắn không muốn nhìn thấy, nếu là trở mặt với Trần Dư, về phía Triệu Vương hắn có thể tranh luận được, nhưng đối mặt với sự hoài nghi của Trần Khiêm, chính mình nếu không giải thích, sẽ mất hết uy tín trước mặt một vạn năm nghìn tướng sĩ, chỉ sợ tổn thất sẽ không phải đơn giản là danh dự!
Chỉ là , cường địch ngay tại trước mắt, không để cho hắn nghĩ nhiều, đành phải khẽ quát một tiếng, phóng đi vào trong bóng đêm.
Thời gian nửa đêm, Lí Lương mang theo một vạn kỵ binh theo địa hình hiểm yếu bắc sườn núi lặng lẽ lần mò doanh trại quân Tần bao phủ trong bóng đêm tĩnh mịch, lúc này, mưa bỗng nhiên to hơn, tiếng mưa rơi nặng hạt át tiếng bước chân vó ngựa, điều này làm cho Lí Lương cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mưa xuân lạnh như băng quất trên người, tiếng gầm thét của gió núi, làm người ta cảm thấy từng đợt hơi lạnh thấu xương, Lí Lương vừa đi đầu thúc ngựa đi về phía trước, vừa cẩn thận ngưng thần lắng nghe động tĩnh quân Tần, trong bóng đêm tĩnh mịch, ngoài tiếng mưa ào ào ra không nghe được động tĩnh gì khác thường.
Lí Lương lau nước mưa lạnh như băng ở trên trán, chiến giáp trên người đã thấm ướt đẫm, hết sức nặng nề, dường như khiến cho hành động của hắn cực kỳ không tiện, tầm mắt cũng chịu ảnh hưởng lớn. Làm tướng Tần, rất ít mặc chiến giáp loại nặng, sau khi Lí Lương quy hàng Triệu, vì thói quen phải dung nhập vào người Triệu, lúc này mới miễn cưỡng mặc loại chiến giáp cực kỳ ảnh hưởng đến hành động này. Lúc này đang muốn phân công thân binh bên mình đi lên gỡ cái thứ trói buộc này xuống cho mình.
Chỉ nghe một tiếng hừ đột nhiên vọng đến, còn chưa kịp phản ứng, một trận mưa tên còn dày đặc hơn mấy lần so với mưa đêm trển bầu trời như cuồng phong mưa bão quét đến quân Triệu đang gian nan bôn ba.
Trong nháy mắt tiếng hừ vọng đến Lí Lương liền xoay người mạnh một cái nhày xuống lưng ngựa, quát lớn: "Toàn bộ nằm xuống, cẩn thận nỏ Tần!"
Lời còn chưa dứt, mấy trăm người đi trước trên chiến mã kêu thảm trong tiếng ngã nhào xuống ngựa, thương vong vô số kể, bởi vì tầm bắn kình nỏ ước chừng có thể đạt tới năm trăm thước, lúc này quân Triệu trong làn mưa tên không nhìn thấy một chút bóng dáng quân Tần.
Lúc này, Lí Lương đã ý thức được lần tập kích quấy rối lần này đã hoàn toàn nằm trong dự đoán trước của Vương Bôn, đang muốn mệnh lệnh quân Triệu còn lại lập tức quay đầu quay về , nhưng trước mắt bỗng nhiên lại vọng đến một tiếng kêu thảm thiết làm người ta sợ hãi, vốn dĩ ven đường cũng không biết lúc nào rải đầy bẫy thú dùng để đi săn, lúc trước quân Triệu ngồi trên lưng ngựa vẫn chưa phát hiện, hơn nữa con ngựa còn chưa kịp phản ứng liền bị nỏ Tần bắn lại, quân Triệu mất đi chiến mã cũng thật không ngờ bẫy thú nổi lên bốn phía, sợ hãi lúng túng.
Số người còn lại hoàn toàn không bị thương, lúc này đã không đến ba phần, một vạn tinh binh, thế nhưng chưa nhìn thấy bóng dáng kẻ địch đâu mà tổn thất đã quá nửa, điều này làm cho Lí Lương càng thêm bất an.
Mà lúc này, ở sườn núi phía nam bãi đất, năm nghìn quân Triệu phụ trách đánh nghi binh, khi cách bãi đất cao của quân Tần không đến một nửa khoảng cách, chỉ nghe tiếng chiến mã đều kêu thảm một tiếng, vốn dĩ mặt đất bằng phẳng bỗng nhiên hiện ra vô số bẫy, làm cho kỵ binh quân Triệu đang chạy như điên nhất thời người ngã ngựa đổ, quân lính tan rã. Mà làm Thống soái quân Triệu, chiến mã của Trần Khiêm lại đứng mũi chịu sào địa rơi vào trong bẫy sâu bằng người, chiến mã bị tình huống bất ngờ này rơi gãy cổ, mất mạng tại chỗ. Trần Khiêm trong nháy mắt chiến mã quằn quại tuy rằng ý thức được nguy hiểm đột nhiên xuất hiện, cũng đã không kịp phòng bị, bị chiến mã hung hăng hất ra xa hơn năm mươi thước, lúc ấy đã bị chết ngất.
Lúc này, không đợi quân Triệu rơi vào bẫy phục hồi lại tinh thần, vô số mũi tên cuốn theo mưa đêm lạnh như băng đá bay đến, còn lại không đến một nửa quân Triệu đang giãy dụa chống lại, không đến nửa canh giờ ngắn ngủi, năm nghìn quân Triệu phụ trách đánh nghi binh đã bị nỏ Tần tiêu diệt toàn bộ.
Trong mưa xuân lạnh lẽo, ở chỗ doanh địa cao nhất, Vương Bôn cưỡi trên chiến mã màu đen, lạnh lùng ngóng nhìn bóng đêm tối đen, lắng nghe tiếng hét hò trẫm thấp của trời đêm.
Lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập bỗng nhiên từ xa xa truyền đến, một gã kỵ sĩ quân Tần cưỡi ngựa đi vào trước người Vương Bôn cất cao giọng nói: "Tướng quân, sườn núi nam quân Triệu đã bị tiêu diệt toàn bộ, chỉ còn lại năm nghìn quân Triệu ở sườn núi bắc, đang mượn địa hình ngoan cố chống lại."
Vương Bôn trong lòng vui vẻ, nói: "Mệnh lệnh đại quân lập tức tiêu diệt toàn bộ tất cả quân Triệu, sau khi kết thúc chiến đấu, lập tức xuất phát về Vũ An !"
Tên binh sĩ quân Tần kia, nghe vậy tiếp tục vòng tay nói: "Tướng quân, cung nỏ đại quân đã không nhiều lắm, nếu là tiến công Vũ An, chỉ sợ..."
Vương Bôn nghe vậy, suy nghĩ một lát, lúc này mới gật đầu nói: "Bản tướng quân hiểu được, ngươi đi xuống đi."
Tên kỵ sĩ kia nghe vậy trịnh trọng vòng tay thi lễ, lúc này mới xoay người xuống phía dưới chiến trường.