vẫy lui mười mấy tên nội thị tùy thân, Trương Cường mang theo Hàn Hoán đi vào trong Vĩnh Hạng ở ngoài điện Tuyên Minh, bởi vì Lỗ Nguyên chưa được sắc phong, chỉ có thế giống các cung nữ khác ở trong Vĩnh Hạng bên ngoài cung điện.
Chỉ sau khi có trong danh sách phong hiệu, mới có thể rời khỏi Vĩnh Hạng, đến ở trong cung .
Trương Cường ôm ấp một sự hiếu kỳ đặc biệt đối với cô gái dám ở trên triều đình quát bào ngưng lại chống đối mình, kỳ thật ở trên người Lỗ Nguyên có một sự kiên cường và tự tin cực kỳ hiếm thấy, cảm giác có một phong thái nữ tính hiện đại, khiến cho Trương Cường không thể khống chế sự hiếu kì của mình với Lỗ Nguyên.
Vừa mới tiến vào Vĩnh Hạng, liền nghe Hàn Hoán cẩn thận thấp giọng nói: "Bệ hạ, Lỗ Nguyên tiểu thư vừa mới chịu hình không lâu, chỉ sợ trên người dơ bẳn, không thể gặp bệ hạ, bệ hạ nên quay về trong điện. Nếu không, để Hoàng hậu nương nương đợi lâu."
Trương Cường rất muốn nhìn xem Lỗ Nguyên bị vương quyền miệt thị trên triều lúc này rốt cuộc sẽ có phản ứng gì, bất giác lắc đầu thở dài: "Không cần đi vào, chúng ta ở xa xa nhìn là được."
Hàn Hoán nhân Lỗ Nguyên lúc này đang rịt thuốc, trên người bất nhã, sợ Trương Cường tùy tiện đi vào, lâm vào cảnh khó xử, mới cẩn thận nhắc nhở. Lúc này thấy Trương Cường không chuẩn bị đi vào, bèn đứng yên ở phía sau Trương Cường, không nhiều lời nữa. Trương Cường đứng ở ngoài phòng Lỗ Nguyên ở tạm thời, ngưng thần lắng nghe, nhưng không nghe thấy tiếng rên rỉ thống khổ khi bị thương như trong tưởng tượng.
Đang lúc hiếu kì, chỉ nghe một giọng nói ngọt ngào xót xa thở dài: "Tiểu thư, trên người nếu vô cùng đau đớn, thì kêu ra tiếng, nghẹn ở trong lòng sẽ làm tổn thương thân mình."
Giọng nói trong trẻo của Lỗ Nguyên hoi rên rỉ nói : "Kêu lên, sẽ không đau? Nha đầu ngốc, cũng không có gì, lần trước phụ thân đánh ta vẫn còn lợi hại hơn thế này, bổn tiểu thư chỉ rên có một tiếng."
Giọng nói ngọt ngào kia bất đắc dĩ thở dài: "Tiểu thư, nơi này chính là Tần cung, nếu là sơ suất một chút, tánh mạng cũng khó bào toàn. Có thể nào so với trong nhà? Trước khi xuất phát phu nhân đã dặn như thế nào, tiểu thư chẳng lẽ đã quên?"
Lỗ Nguyên cười lạnh một tiếng nói : " Mưu sĩ giúp phụ thân kia không có bản lĩnh gì chống lại quân Tần, liền dùng cô gái nhỏ nhự ta đến ứng phó Tần Vương , có thể thấy nam nhân như vậy không có tác dụng bằng nữ nhân!"
Giọng nói ngọt ngào kia lập tức kinh hãi nói nhỏ: "Tiểu thư, đừng ăn nói lung tung, người khác phát hiện, có thể không phải một trận đòn roi đơn giản như vậy, Hoàng hậu nương nương không phải vừa mới nói, muốn chúng ta phải tuân theo quy củ, lần này chính là nể mặt chủ công xử nhẹ. Nếu là tái phạm, sẽ nghiêm trị theo quy củ trong cung?"
Lỗ Nguyên kêu lên một tiếng đau đớn. Cười lạnh nói: "Hoàng hậu kia thoạt nhìn ôn nhu đoan trang, kỳ thật chỉ sợ là muốn một gậy đánh chết chúng ta mới hà! Cúc Nhi, ngươi không nên bị mặt ngoài giả dối của bà ấy lừa, đến lúc đó chỉ sợ ngươi ngay cả chết ở trong tay ai cũng không biết!"
Cúc Nhi nghe vậy giật mình nói: "Nơi này chính là tẩm cung của hoàng hậu, tiểu thư không được ăn nói lung tung, nếu là bị người khác nghe được..."
Động đậy thân thể nằm lâu một chỗ tác động đến vết thương. Lỗ Nguyên khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, vô lực thở dài: "Chốn thâm cung, từng bước sát khí, ngươi nghĩ rằng ta không biết? !"
ở ngoài phòng, Hàn Hoán nghe thấy mồ hôi ứa ra, càng nghe càng thấy trong lòng run sợ, đang muốn lên tiếng quát bào ngưng lại, đảo mắt nhìn thấy Trương Cường thần sắc bình tĩnh, cũng không có tức giận, lúc này mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, cẩn thận nhỏ giọng khuyên nhủ Trương Cường: "Bệ hạ, về trước trong điện đi, nơi này có Hoàng hậu nương nương trông nom, sẽ không có việc gì."
Trương Cường lúc này đang nghe thấy thú vị. Nghe vậy cũng không để ý tới, liên tục xua tay, ý bào Hàn Hoán không cần lên tiếng, Hàn Hoán bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục nơm nớp lo sợ canh giữ ở phía sau Trương Cường.
Lúc này trong phòng hai người lại im lặng, một lúc lâu sau. Mới nghe Cúc Nhi thở dài nói : "Tiểu thư nên dưỡng thương rồi nói sau. Cũng không biết sẽ phong tiểu thư danh hiệu gì, nô tỷ nghe nói. Mấy ngày hôm trước hoàng hậu vừa mới chọn lựa mười sáu vị mỹ nhân thị tẩm vì bệ hạ, đều phong danh hiệu 'Lương nhân' rồi!" (lương nhân: người tốt)
Lỗ Nguyên khinh thường hừ lạnh nói : "Quan tâm gì đến 'Người tốt', ■Người xấu', tùy theo cái gì cũng được, ta đều không thèm quan tâm, việc này làm sao đến lượt chúng ta quan tâm, chúng ta vẫn đang phải nghĩ ứng phó như thế nào với Tần Vương kia mới được!"
Hàn Hoán bị lời này sợ tới mức cả người run lên, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, cũng may nghĩ đến Trương Cường tựa hồ không có chút giận dữ, lúc này mới miễn cưỡng thấp giọng nói: "Bệ hạ, Tiếu nữ tử này không biết sống chết, bệ hạ vẫn là về trước trong điện, việc này do hoàng hậu xử trí. Nếu là bệ hạ cảm thấy được không nên sắc phong, liền lưu nàng ở trong cung sung làm cung nữ."
Trương Cường ở ngoài cửa sổ nghe được cảm thấy thú vị, chân khí Lỗ Nguyên thật là mạnh mẽ khiến cho hắn cảm thấy có vài phần thân thiết không thể nói rõ, bị Hàn Hoán vài lần ngắt quãng, có chút tức giận, huống hồ lúc này đang ở ngoài cửa sổ người ta nghe lén, tức giận không tốt, đành phải mất hửng lắc đầu nói: "Cũng được, trẫm quay về trong điện!"
Nói xong, quay đầu đi đến điện Tuyên Minh. Liền nhìn thấy hoàng hậu Tả Uyên mang theo một đám cung nữ nghênh đón ở cửa đại điện, nhìn thấy Trương Cường , gật đầu cười nói: "Bệ hạ, bữa trưa đã bị chuẩn bị xong, bệ hạ ở chỗ thần thiếp dùng cơm rồi hãy quay về điện Thể Đức."
Trương Cường nghĩ đến Triệu Yên còn ở tẩm điện chờ mình, muốn trở về, nhìn thấy đôi mắt đẹp của Tà Uyên rạng rỡ, lại không đành cự tuyệt, đành
phải cười nói: "Được hoàng hậu lo lắng, trẫm thật sự không biết nên nói cái gì cho phải."
Nói xong, tiến lên ôm lấy thân thể mềm mại động lòng người của Tả Uyên kia vào trong lòng, hôn lên đôi môi anh đào mê người kia, Tả Uyên lại tránh né đôi môi của Trương Cường, thất thanh cười nhẹ nói : "Bệ hạ, hay là về trong điện trước đi
Trương Cường biết nàng phải bào vệ hình tượng của minh, cười nhẹ nói: "Uyên Nhi dám không tuân thánh chỉ, chẳng lẽ không sợ trẫm trừng phạt?"
Tả Uyên đôi mắt đẹp lay chuyển, mi mắt như tơ liếc mắt nhìn Trương Cường một cái , cười đùa nói : "Thần thiếp chỉ sợ bệ hạ có những tuyệt sắc giai nhân này, không để ý đến thần thiếp nữa!"
Trương Cường bị ánh mắt quyến rũ của nàng khiêu khích trong lòng rung động, bất giác cười to nói : "Được! Dùng trước bữa trưa, sau đó trẫm sẽ trừng phạt nàng thật nặng!"
BỊ tiếng cười không có ý tốt của Trương Cường làm cho kinh động, mười sáu mỹ nhân trong điện đồng thời nhìn về phía Trương Cường và Tà Uyên, làm cho Tả Uyên trong lòng nhảy dựng lên, trên má ngọc hơi ửng đỏ làm cho khuôn mặt ngọc rung động lòng người càng hấp dẫn hơn, hoàn toàn đã không có vẻ thận trọng của người ở vị trí cao sang, tựa như một vị thê tử kiều diễm động lòng người khiến người không kìm lòng được muốn ôm vào trong lòng.
Phát giác đến ánh mắt chăm chú của Trương Cường, Tả Uyên cười nhẹ một tiếng, xoay người vội vàng đi vào phía trong điện, Trương Cường đi nhanh theo phía sau Tà Uyên đi vào trong điện Tuyên Minh tẩm điện của hoàng hậu.
Vào trong điện, liền ngửi thấy một mùi thơm đậm đà, chuyển vào trong điện, liếc mắt một dãy bàn, sớm chuẩn bị cao lương mỹ vị tinh mỹ, Tà Uyên mỉm cười tiến lên cởi bỏ thùy sơ quan và lễ phục đại triều rườm rà cho Trương Cường, thay một bộ thường phục thêu rồng đen màu xám đã chuẩn bị sẵn, lại tự mình bện tóc dài của Trương Cường thành một búi, dùng ngọc quan màu trắng bó lên.
Trương Cường được nàng trang điểm tỉ mỉ làm tôn lên gương mặt vốn dĩ anh tuấn và màu da khỏe mạnh, khiến cho hắn thoạt nhìn càng thêm có vẻ tinh thần phấn chấn, thần thái hào hửng, khiến người khác không dám lại gần. Nhìn cung nữ trong điện ai cũng thẹn thùng, tinh thần rối loạn.
vẫy tay cho cung nữ hầu hạ bên cạnh và nội thị lui ra, trong nội điện rộng lớn chỉ còn lại có hai người Trương Cường và Tà Uyên, ở trong điện giữa ánh sáng mờ ào, Tà Uyên cười nhẹ , nâng chén hướng về phía Trương Cường gật đầu nói: "Đây là rượu trái cây thần thiếp tự ngâm, có thể dưỡng da kéo dài tuổi thọ, chính là vật bí chế trong cung, bệ hạ uống nhiều cũng không sao."
Trương Cường uống thử một ngụm, chỉ cảm thấy hương thuần cam liệt, lại có một chút hương vị bia của đời sau, bất giác hưng phấn mà cười to nói : "Rượu ngon! Nếu có chút đá sẽ càng ngon! Ha ha..."
Nhìn thấy Trương Cường hưng phấn như thế, Tả Uyên vui vẻ nhìn Trương Cường , kinh ngạc nói: "Không thế tường được bệ hạ có thể thường thức rượu này như thế, chính là đá đang ở trong hầm đá, đợi một lát mang tới dùng, bệ hạ không ngại nếm thử trước chút tay nghề của thần thiếp."
Trương Cường nghe vậy hơi lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới Tả Uyên còn có tài nghệ nấu ăn kỹ càng như thế, đều lần lượt nhấm nháp các món ăn trên bàn, chỉ cảm thấy hương vị ngon vô cùng, nhưng lại không thua gì phương pháp nấu nướng của đòi sau.
Nhìn thấy Trương Cường khen không ngớt miệng, Tả Uyên vui vẻ cười, nhìn Trương Cường cúi đầu nói:" Mỹ nhân đó bệ hạ có vừa lòng?"
Trương Cường nghe vậy đưa mắt nhìn về phía Tả Uyên, nhấp một chút rượu, lúc này trên khuôn mặt trắng nõn kia nhưng lại nhiễm một chút xuân sắc diêm dúa, làm nổi bật cái gáy ngọc trắng ngần, Trương Cường nhìn xuống trong lòng như có lửa cháy hừng hực lên.
Tả Uyên lúc này cũng phát giác vẻ khác thường của Trương Cường, không lộ nụ cười nhạt, giơ tay ngọc vỗ nhẹ nhẹ lên gương mặt, gật đầu nói: "Thần thiếp luôn không thắng tửu lượng, không thể uống được nữa, vẫn nên lấy chút đá cho bệ hạ dùng."
Nói xong đứng dậy rời khỏi, Trương Cường sớm bị nàng khiêu khích tình dục tăng vọt, làm sao đế nàng rời đi, giơ bàn tay to thuận thế ôm thân thế mềm mại yểu điệu của nàng vào trong lòng.
Tả Uyên ‘a’ một tiếng, đang muốn giãy dụa, đôi môi anh đào bị liền bị đôi môi to của Trương Cường khỏa lấp. Chỉ phát ra một tiếng than nhẹ càng làm cho nhiệt huyết trong người sôi trào, mơ hồ lại càng thêm trêu ngươi. Bàn tay to của Trương Cường nhanh chóng luồn vào y phục hoa lệ kia, âu yếm làn da trắng mịn, tác dụng của rượu, khiến cho Tả Uyên ngày thường rụt rè cao ngạo lúc này cũng quên đi tất cả chung quanh, chính là tham lam hưởng thụ sự âu yếm của Trương Cường, đôi môi anh đào giữa không ngừng tuôn ra một chuỗi rên rỉ quyến rũ lòng người.
Những chỗ bàn tay to Trương Cường lướt qua, ngọc thể trắng ngần mà mềm mại dần dần lộ ra trong không khí lạnh lẽo, là lướt phập phồng. Bầu ngực căng tròn, bờ mông tròn trịa, giữa ánh sáng ngập tràn trong phòng, tản ra sự mê hoặc nguyên thủy nhất của cuộc sống.
Cảm giác được sự mát mẻ trong điện, hai mắt đang nhắm chặt của Tả Uyên dần dần mở ra, liếc mắt nhìn Trương Cường một cái, phát giác mình đang to gan lớn mật ngồi trên tháp như thế này, bất giác than nhẹ một tiếng liền giãy dụa đứng lên.
Trương Cường nhìn thoáng qua không có một bóng người nội điện, vừa Sờ soạng chiếc bụng phẳng lì của Tà Uyên, vừa cười nhẹ nói: "Uyên Nhi, lúc này muốn chạy cũng muộn rồi!"
Tả Uyên bị hắn khiêu khích khuôn mặt đỏ bừng than nhẹ nói : "Bệ hạ, Uyên Nhi... thế này... không được tốt lắm..."
Trương Cường chẳng hề để ý ôm chặt người ngọc vào trong lòng, bàn tay to dùng sức vuốt ve bầu ngực căng tròn mà trắng ngần kia, khẽ kêu lên một tiếng toàn lực thẳng tiến vào chỗ khoái cảm nguyên thủy nhất của cuộc đời.