Mang tâm trạng phức tạp vào lều, chưa kịp ngồi xuống, Hàn Hoán đã dẫn Thành Thái vào trong, vừa thấy Trương Cường, Thành Thái vội cung kính hành lễ: “Thành Thái tham kiến bệ hạ!”
Trương Cường phất tay một cái, nói: “Miễn lễ! Nghe nói khanh từng thầm tra vài tên lính Sở về nguyên nhân cái chết của Hạng Vũ, có phát hiện điểm khả nghi gì không?”
Mấy ngày nay Thành Thái đặt hết tâm trí vào phi hành quân, được thống lĩnh đội quân thần bí này khiến hắn nổi trội hơn các tướng lĩnh cùng cấp bậc, một số binh sĩ thậm chí còn tôn Thành Thái và phi hành quân làm thần thánh, nhưng chỉ mình Thảnh Thái hiểu rõ, thần thánh thật sự là người đang ngồi trên ngai vàng.
Đối với hoàng đế Đại Tần, càng tiếp xúc lâu càng trở nên khiếp sợ, năng lực bí ẩn của Trương Cường khiến Thành Thái phát sinh nỗi e ngại ẩn sâu tận đáy lòng.
Phi hành quân mỗi lần xuất trận đều bị tổn thất một ít, Thành Thái đang lo lắng Trương Cường trách tội nên khi Hàn Hoán đến truyền triệu, hắn mang theo tâm trạng thấp thỏm không yên đến kiến giá. Lúc này thấy thần sắc Trương Cường hòa nhã, Thành Thái mới yên lòng hơn, vội đáp lời: “Bệ hạ triệu kiến thần không biết có gì sai bào?”
Từ lúc giao phi hành quân cho Thành Thái, Trương Cường chẳng mấy khi gặp mặt vị cận thần trung thành này, cảm thấy áy náy trong lòng, liền nhẹ nhàng cất tiếng: “Ái khanh ngồi xuống đi! Trẫm chỉ muốn hỏi thử về Hạng Vũ trước khi tự vẫn có gì bất thường không thôi?”
Thành Thái suy nghĩ giây lát, gật đầu nói: “Theo thần biết, Hạng Vũ trước lúc chết đột nhiên tỏ ra rất tuyệt vọng, phẫn uất tự vẫn, đám lính Sở kia cũng không biết vì lý do gì, nhưng trước đó Hạng Vũ tùng gặp một người lái đò trong rừng hỏi về việc vượt sông, sau đó đột nhiên không chịu vượt sông, rút kiếm tự vẫn mà chết.”
Trương Cường nghi hoặc hỏi tiếp: “Khanh có từng điều tra thử người lái đò kia không?”
Thảnh Thái nhanh nhảu trả lời: “Lúc thần đến nơi thì người lái đò đã không còn ở đó, chắc đã cùng tàn binh Hạng Vũ bỏ trốn rồi.”
Trương Cường tuy nghi ngờ về cái chết của Hạng Vũ nhưng lúc này cũng không có tâm trí đi sâu điều tra, đành tạm thời gác chuyện này lại, chỉ cần sau này phái người truy tìm Sở Tuyên là biết rõ chân tướng mọi việc rồi.
Chợt nhớ đến phi hành quân, Trương Cường nhíu mày nói: “Trước mắt phi hành quân sau vài lần tham chiến đã tổn thất không ít, khanh hãy cố gắng huấn luyện lực lượng bổ sung, tốt nhất là xây dựng một đội quân dự bị.”
Thảnh Thái ngơ ngác không hiểu, hỏi kỹ lại: “Ý của bệ hạ là muốn thần chuẩn bị thêm một đội phi hành quân để bổ sung khi cần thiết?”
Trương Cường thế mới nhận ra cách dùng từ vừa rồi của mình quá hiện đại rồi, liền cười ha hà nói: “Đúng vậy! Nay có nhiều trận chiến cần dùng đến phi hành quân, nhưng tổn thất của ta lại quá lớn, khanh hãy cố gắng bào toàn lực lượng, Hồ Phù đang tích cực chế tạo thêm nhiều hỏa dược, đợi khi chúng ta quay về Hàm Dương sẽ có đủ hỏa dược cung cấp cho phi hành quân rồi.”
Thảnh Thái nghe vậy phấn khích reo lên: “Nếu có đủ hỏa dược, phi hành quân của bệ hạ đủ sức xưng bá thiên hạ rồi, khôi phục cơ nghiệp Đại Tần chỉ còn là vấn đề thời gian.”
Trương Cường gật đầu nói: “Khanh lui xuống chuẩn bị tuyển mộ binh sĩ đi! Trẫm đợi tin tốt của khanh.”
Thảnh Thái chắp tay kích động nói lớn: “Thần nhất định dốc hết sức mình, không để bệ hạ thất vọng!”
Lúc này, Hàn Hoán bước lên trước bẩm báo: “Bệ hạ, Mông tướng quân về rồi, đang ở bên ngoài đợi chỉ.”
Trương Cường không ngờ Mông Điềm lại về nhanh đến thế, cười to sảng khoái nói: “Tướng quân mau vào đây, trẫm còn có việc lớn giao cho tướng quân!”
Mông Điềm hùng dũng bước vào, gặp mặt Thành Thái liền thân thiện khen: “Thành tướng quân cũng ở đây à? Lần này thần dễ dàng thắng trận cũng nhờ vào phi hành quân của Thành tướng quân, Sở vương biết dù có xây tường thành cao đến mấy cũng không ngăn nổi quân ta nên hốt hoảng bỏ trốn, cuối cùng chết trong tay sơn tặc.”
Trương Cường gật đầu nói: “Nay đại quân đã tập hợp đủ, trẫm quyết định hôm sau khởi hành bắc tiến, Lưu Bang đang xây dựng lực lượng ở bắc Hoàng Hà,
phải nhanh chóng tiêu diệt y, bằng không đợi chúng cấu kết với Hung Nô thì càng khó khăn hơn.”
Mông Điềm giật mình một cái, nghiêm túc nói: “Lo lắng của bệ hạ không thừa, thần cũng nghĩ vậy, chỉ là Hung Nô nay đã khác xưa, sau khi Đầu Mạn Thiền Vu chết, Mặc Đốn lên thay, người này phiêu dũng thiện chiến, là kẻ địch lớn nhất của Đại Tần ta sau này.”
Trương Cường không biết nhiều về Mặc Đốn, lúc này nghe Mông Điềm nhắc đến mới nhớ ra Mặc Đốn là vua Hung Nô lợi hại nhất trong lịch sử, Hán Cao tổ Lưu Bang từng sém bị Mặc Đốn bắt sống, nhưng trước mắt Đại Tần vẫn chưa dẹp xong nội loạn, không cách gì đối phó Hung Nô, đành thủ chặt biên ải, đợi bình định nội loạn xong mới so tài cao thấp với Mặc Đốn vậy.
Thấy Trương Cường không lên tiếng, Mông Điềm tường hắn lo lắng, bèn lên tiếng trấn an: “Khi xưa thần từng dẫn quân bắc phạt, biết rõ Hung Nô tàn bạo nhưng cũng có điểm yếu của chúng.”
Trương Cường sớm biết Mông Điềm chinh chiến với Hung Nô nhiều năm nên rất hiểu rõ về người Hung Nô, nôn nóng hỏi ngay: “Khanh hãy nói thử xem, chúng ta giao chiến với Hung Nô có khả năng chắc thắng không?”
Mông Điềm dõng dạc đáp lời: “Hung nô tuy giỏi cưỡi ngựa bắn cung nhưng cung tên của chúng không bằng nỏ Tần của ta, trước kia kỵ binh Đại Tần chỉ có thể mang theo nỏ nhỏ, sau khi được bệ hạ trang bị bàn đạp yên ngựa đã có thể mang theo nỏ lớn, xét về tầm bắn và uy lực đều vượt xa quân Hung Nô, nay quân ta vẫn chưa giao chiến trực diện với Hung Nô, đối phương chưa biết về bàn đạp yên ngựa và phi hành quân, chỉ cần nắm thời cơ giáng cho chúng một đòn chí mạng, tiêu diệt quân chủ lực của Hung Nô không khó.”
Trương Cường nghe Mông Điềm háo hức phân tích tình hình, đủ biết ông khao khát giao chiến với Hung Nô cỡ nào, nhưng trước mắt tiêu diệt Lưu Bang và phản nghịch sáu nước mới là mục tiêu ưu tiên hơn.
Suy ngẫm một lúc, hạ lệnh: “Nếu Sở vương đã chết, vùng đất thuộc Sở sẽ nhanh chóng bình loạn được, chỉ cần đốc thúc các quận huyện cai trị tốt, 30 vạn đại quân lập tức quay về Hàm Cốc quan hội quân với Chương Hàm, sau đó 60 vạn đại quân tiến về Hà Đông tiêu diệt Lưu Bang!”
Mông Điềm chợt nhớ đến chuyện Tiêu Hà ủy thác, vội cung kính nói: “Bệ hạ có còn nhớ hôm đó Tiêu Hà vượt đường xa ngay trong đêm đến Hàm Cốc quan tiến cử?”
Trương Cường đã sớm quên béng mất chuyện này, nghe Mông Điềm nhắc đến mới nhớ ra Hàn Tín giờ vẫn chưa đi theo Lưu Bang, nay Hạng Vũ đã chết, binh tướng tứ tán khắp nơi, muốn truy tìm Hàn Tín quả thật viển vong.
Thấy Trương Cường trầm ngâm suy nghĩ, Mông Điềm cẩn thận góp ý: “Hàn Tín năng lực thế nào vẫn chưa biết được, nhân tài Đại Tần có nhiều, nếu bệ hạ không yên tâm, có thể triệu Bành Việt đang rèn luyện ở Ba Thục về Hàm Dương, dù gì cũng không còn sợ quân Sở xâm phạm đất Thục nữa, như vậy ngoài thần ra bệ hạ còn có 3 tướng lĩnh có thể giao phó trọng trách, đủ sức tiêu diệt hạng lưu mạnh Lưu Bang rồi.”
Trương Cường gật gù vừa định mở miệng, chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, Hàn Hoán chạy vội vào bầm báo: “Bệ hạ, Ngu cô nương nhất mực đòi gặp bệ hạ!”
Trương Cường nóng giận quát lên: “Chắc các ngươi đã tiết lộ tung tích của Hạng Vũ, thật to gan!”
Hàn Hoán sợ hãi quỳ mọp xuống đất, dập đầu lia lịa phân bua: “Nô tài không dám! Là Ngu cô nương thừa lúc tên nội thị chăm sóc đi khỏi đã lẻn ra ngoài, nghe được từ mấy tên binh sĩ canh gác...”
Hàn Hoán chưa nói hết câu, hình bóng yếu ớt của Ngu Cơ đã xuất hiện trước mặt Trương Cường, nấc nở nói không thành tiếng: “Bệ hạ, có phải Hạng đại ca đã...”
Trương Cường thở dài ngao ngán, biết chuyện này không thể che giấu lâu, nay Ngu Cơ đã biết thì mình cũng không cần giấu giếm nữa, bèn thành thật nói: “Mấy ngày trước Hạng Vũ đã tự vẫn trong rừng bên bờ ô Giang, trẫm vốn định bao vây không đánh, niệm tình y là một nhân tài muốn tha mạng, nào ngờ... Ài!”
Ngu Cơ nghe tin dữ toàn thân run bần bật, vẫn cố gắng đứng vững, ánh mắt chan chứa nỗi buồn vô tận, rầu rĩ nói: “Ngu Cơ phải đi gặp Hạng đại ca, ơn cứu mạng của bệ hạ Ngu Cơ không dám quên, kiếp này không trả được xin hẹn lại kiếp sau.”
Trương Cường mỉm cười chua chát, biết mối nghiệt duyên giữ mình và Ngu Cơ cũng đã đến lúc chấm dứt, gật đầu nói: “Được rồi, đợi khi nàng hồi phục trẫm sẽ cùng nàng đến nơi Hạng Vũ tự vẫn xem thử, Hạng Vũ có một hồng nhan tri kỷ như thế cũng không uổng kiếp này rồi.”