Trương Cường lúc này sao có thể để nàng hạ bái với mình, vội vàng chui ra khỏi xe ngựa, bước lên bậc thang đi xuống, lúc này mới phát hiện ra, phía dưới xe ngựa lại có một cái thang cuốn làm bằng vàng ròng, lúc dùng có thể hạ xuống, khi không cần lại có thể thu lại, không ảnh hưởng tới xe chạy, thật có hơi tương tự với thang cuốn ở hậu thế, khiến cho Trương Cường hơi giật mình, nếu không phải chung quanh có vô số con mắt nhìn mình, thật còn muốn tiến lên quan sát
Lấy lại bình tĩnh, kiềm chế sự kinh ngạc trong lòng, Trương Cường tiến lên đỡ thân thể mềm mại đang hạ bái của Doanh Doanh dậy, nắm chặt lấy đôi bàn tay ngọc nhỏ nhắn lạnh lẽo, thấp giọng thở dài: "Hoàng hậu đã chấn kinh rồi, đâu cần hành đại lễ như vậy nữa, chúng ta tiến cung đi thôi!"
Tả Uyên bị đôi bàn tay ấm áp của Trương Cường nắm chặt, cả người kìm lòng không đậu khẽ run lên, khuôn mặt đỏ bừng, giọng như muỗi kêu nói: "Bệ hạ, nô tì..."
Trương Cường nghe thấy thế, lúc này mới nhớ ở sau lưng là mấy trăm văn võ bá quan cùng với tôn thất quý tộc thêm cả mấy ngàn cấm vệ, không khỏi cười một tiếng nói: "Hoàng hậu theo trẫm tiến cung đi!”
Nói xong, xoay sang phân phó với Thành Thái: "Thành Thái đi truyền ngự y, nhất định phải chăm sóc Phùng thừa tướng cẩn thận, trước mắt triều chính hoang phế, phải dựa nhiều vào thừa tướng."
Nói tới đây, xoay người lại nói với các quan lại và tôn thất quý tộc sau lưng mình: "Trẫm hôm nay mệt mỏi rồi, mọi người hồi phủ trước đi thôi."
Mọi người tuy rằng hơi do dự, nhưng thấy Trương Cường có thể dùng thủ đoạn như vậy để diệt trừ Triệu Cao, không khỏi cũng ẩn ẩn sinh ra sợ hãi, nghe thấy Trương Cường nói vậy, đều vội vàng gật đầu nói: "Chúng vi thần xin cáo lui!"
Nhìn đám người dần dần biến mất vào màn đêm, Trương Cường nhẹ nhàng ôm vòng eo mềm mại của Tả Uyên, hít mùi hương thơm nồng nàn, nhẹ nhàng nói: "Uyên nhi, bên ngoài gió lạnh, theo trẫm vào trong điện đi."
Tả Uyên nghe thấy thế, khẽ run lên, giãy ra nói: "Bệ hạ, nô tì đã chuẩn bị tiệc tối cho bệ hạ, mừng bệ hạ hồi cung."
Trương Cường nhìn dáng người khoan thai của Tả Uyên, bỗng nhiên nhớ tới đã 1 ngày không gặp Lệ Cơ cùng Triệu Yên, trong lòng âm thầm cười khổ: Hôm nay một ngày kinh tâm động phách như vậy, chỉ sợ hai người bọn họ cũng lo lắng hãi hùng, mà mình còn chưa kịp gặp mặt các nàng, không khỏi gật đầu thở dài: "Uyên nhi, trẫm..."
Đôi mắt đẹp của Tả Uyên liếc nhìn Trương Cường, khẽ gật đầu nói: "Hoàng thượng chẳng lẽ còn có chuyện gì quan trọng?"
Trương Cường vốn là muốn trưng cầu ý kiến hoàng hậu, cảm thấy rằng Tả Uyên đã là hoàng hậu, chuyện Lệ Cơ cùng với Triệu Yên, Nhu nhi, cũng không nên gạt nàng. Nhưng mà nghĩ lại, nói điều này ra thì thực không phù hợp với thân phận hoàng đế. Trong tưởng tượng, loại hôn quân bất hảo như Tần Nhị Thế hẳn là sẽ không trưng cầu ý kiến hoàng hậu về việc cho mỹ nữ vào cung, cho dù có là lãng tử quay đầu, cũng không thể biến hóa quá lớn, nếu để cho Tả Uyên hoài nghi thì đúng là mất nhiều hơn được.
Nghĩ đến đây, không khỏi xoay người nói với Hàn Hoán đang theo hầu bên người: "Lệ phi cùng Nhu mỹ nhân ngươi đã đón tới chưa?”
Hàn Hoán lập tức bước lên thấp giọng nói: "Bệ hạ, nô tài lập tức phái người đi nghênh đón!”
Trương Cường lạnh lùng liếc nhìn Hàn Hoán, hơi gật đầu, rồi xoay người nắm tay Tả Uyên đi tới tẩm điện của mình ở Hàm Dương cung.
Bỗng nhiên nhớ tới hai vạn quân của Mông Điềm còn chưa lui, không khỏi lại quay sang gật đầu nói với Mông Điềm đang đứng đó không xa: "Mông tướng quân hôm nay khôi phục lại chức thượng tướng quân, tạm giữ chức Hàm Dương lệnh. Mông Nghị đã mất, trẫm phong làm Trung Liệt hầu, có thể an táng lại theo hầu lễ!" (Mông Nghị là em trai Mông Điềm)
Mông Điềm mắt hổ lấp lánh, tiến lên một bước, quỳ mạnh lên mặt đất, trầm giọng nói: "Mông Điềm tạ ơn ân điển của hoàng thượng!"
Trương Cường bùi ngùi thở dài nói: "Tướng quân cứ lui trước đi, ngày mai lâm triều, trẫm còn có chuyện quan trọng muốn phó thác cho tướng quân, tướng quân cứ về phủ nghỉ ngơi đi."
Mông Điềm gật đầu nói: "Bệ hạ khởi giá trước đi, vi thần cung tiễn bệ hạ!”
Trương Cường gật đầu, ngồi lên kiệu nhỏ, chậm rãi để kiệu đưa mình tới đại chính điện của Hàm Dương cung, hoàng hậu Tả Uyên ở bên cạnh thất thần nhìn mành trướng rủ xuống, ngửi mùi hương nam tính quen thuộc của Trương Cường ở bên cạnh khiến cho nàng có cảm khác hồi hộp không biết từ đâu.
"Không biết làm sao mà lại hồi hộp nữa?" Tả Uyên gượng cười, lặng lẽ nhớ lại Trương Cường lúc chuyên chú nói chuyện với Mông Điềm, trong lòng không khỏi mãnh liệt!
Gắng gượng khống chế được nỗi lòng của mình, âm thầm suy nghĩ: Vị nam tử này sao lại vừa quen thuộc vừa xa lạ như vậy? Tuy rằng chàng là phu quân của mình, nhưng chàng cũng là thiên tử Đại Tần, liệu mình có thể vãn hồi được sự sủng ái của chàng với mình? Nghĩ đến đây, lại nhớ tới Lệ phi và Nhu mỹ nhân mà Trương Cường vừa mới phân phó đón đến Hàm Dương cung, không khỏi dâng lên một chút ghen tuông.
Trương Cường chợt ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ, không khỏi theo bản năng nhìn lại Tả Uyên, vừa vặn gặp được ánh mắt bất định của Tả Uyên, cùng với vẻ đỏ ửng trên khuôn mặt, trong lòng lập tức nhịn không được hơi rung động.
Kìm lòng không đậu nắm chặt lấy bàn tay ngọc không xương, Trương Cường nhẹ nhàng cúi xuống bên tai Tả Uyên nói: "Uyên nhi, Triệu Yên khác với đám Lệ phi, còn cần nàng lo lắng nhiều hơn."
Tả Uyên hơi nao nao, khẽ cười nói: "Bệ hạ yên tâm, Uyên nhi đã biết.”
Trương Cường suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Như vậy là trẫm yên tâm rồi.”
Nói xong, nhịn không được ôm lấy vòng eo mảnh khảnh vào lòng, hít sâu một hơi hương thơm nhè nhẹ đó, tinh tế thưởng thức tư vị mất hồn của hoàng hậu Đại Tần, lại lo lắng thân phận của hoàng hậu không thể để mình tùy ý khinh bạc, cho nên vẫn phải tiếp tục giữ sự xao động trong lòng, thấp giọng thở dài: "Khó có được hoàng hậu thông cảm cho trẫm như vậy.”
Tả Uyên hơi tránh khỏi cái ôm của Trương Cường, gật đầu cười nói: "Bệ hạ chiếu cố cho Uyên nhi như vậy, Uyên nhi cũng đã thỏa mãn rồi."
Trương Cường làm sao không nghe được trong giọng nói của nàng có mang theo u oán nhè nhẹ, nhịn không được âm thầm cảm thán, thâm cung vắng vẻ, tịch mịch cô độc, một cô gái còn tuổi thanh xuân mà phải sống suốt quãng đời còn lại trong cung, quả thực là khiến cho người ta phải than thở.
Trong lúc suy nghĩ, chỉ cảm thấy kiệu hơi chậm lại một chút, nhìn ra ngoài, mới phát hiện đã tới khoảng sân rộng trước đại chính điện. Mấy ngàn nội thị cùng cung nữ đều đứng chỉnh tề ở khoảng sân rộng trước điện, nhìn thấy xa giá đã tới, nhất tề quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô to: "Hoàng thượng vạn tuế, nô tỳ cung nghênh thánh giá!"
Lúc này, trong đám người đột nhiên có hai mỹ nhân tuyệt sắc mặc trang phục hoa lệ đi tới, một người mặc áo hồng nhạt, một người mặc áo dài xanh lam, đang tươi cười như hoa nhìn Trương Cường, chính là Lệ Cơ cùng Nhu nhi.
Trương Cường chấn động, vội nhìn về phía Tả Uyên, chỉ thấy nàng cũng đang mỉm cười nhìn mình, thấy ánh mắt kinh ngạc của Trương Cường, Tả Uyên khẽ cười nói: "Bệ hạ, buổi trưa Uyên nhi nghe nói bệ hạ thiên uy nổi giận, chém chết Triệu Cao trong trai cung, bởi vì nghĩ những tỷ muội trong cung sợ bệ hạ không có thời gian rảnh để lo liệu, nên đã phái người dùng chiến mã tới đón ba vị cô nương tới Hàm Dương. Bởi vì xa giá của hoàng thượng đi thong thả, cho nên mới tới cung trước bệ hạ, hiện giờ mới có thể lộng lẫy tiếp giá như vậy."
Nói tới đây, nhìn ánh mắt lo lắng hơi tìm kiếm của Trương Cường, khẽ thở dài nói: "Triệu Yên cô nương, bởi vì lo lắng cho bệ hạ, nên đã một mình tới trai điện, mộc dục canh y, cầu phúc cho bệ hạ bảy ngày, không thể tới tiếp giá!"
Trương Cường nghe thấy thế mới thở ra một hơi, vừa rồi thấy Triệu Yên không có ở bên cạnh Lệ Cơ cùng Nhu nhi, còn tưởng rằng Triệu Yên đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn, đang âm thầm nôn nóng, nghe thấy hoàng hậu nói như vậy, cũng yên tâm hơn.
Nhìn Nhu nhi thần tình thẹn thùng cùng với Lệ Cơ vẻ mặt vui vẻ, Trương Cường nhịn không được âm thầm cảm thán, nếu mình thật sự giống như trong lịch sử, bị Triệu Cao bức thoái vị tự tử, những người trước mặt không biết là sẽ thê lương tới mức nào. Mình cho dù chỉ vì các nàng cũng có thể đối diện với những mưa gió sắp tới phía trước.
Nghĩ đến đây, nhịn không được nắm chặt hai bàn tay nhỏ xinh, nhanh chóng đi tới đại chính điện, âm thầm nói với chính mình, nếu chuyện đã như thế này, để cho mưa gió tới mãnh liệt hơn nữa đi!